
Originally Posted by
Hanoian
Đây vẫn là Jazz thôi MS. Những Jazz mà MS và mọi người vẫn thấy ở HN là Ballad Jazz, nhưng đôi khi HN cũng để (hay bị) Soul Jazz dẫn dắt, như bài này chẳng hạn.
Bạch thêm đôi chút về bài thơ:
Khá nhiều năm trước, trong một dịp tình cờ gặp nhà thơ Phạm Tiến Duật và nói chuyện thơ. Trong các ý kiến nhận xét về thơ của HN (xin phép không nhắc về những lời khen), cố thi sĩ có ý chê rằng HN làm thơ "hiền" và mắc bệnh "nhiều tính từ", "đèm đẹp" chung chung, "không hiện đại" (như hầu hết các nhà thơ nghiệp dư!)... cũng như khá yếu về Đường luật (nghiêm thể). Về Đường luật thì dĩ nhiên rồi, đây là yếu điểm của hầu hết các nhà thơ hiện nay, nếu có dịp, HN xin nói ở chỗ khác. Ở đây xin kể mấy chi tiết liên quan đến bài thơ này.
Chả mấy khi được học thơ không mất tiền với một nhà thơ tên tuổi một thời, HN bèn mạnh dạn đề nghị nhà thơ cho nghe một số bài thơ ví dụ về chất "hiện đại", "sắc sảo",... và nhà thơ đã đọc một vài bài thơ mà ông ưng ý, cả thơ của ông và thơ người khác.
Mới nghe hết bài đầu tiên (thơ Phạm Tiến Duật), HN đã hiểu ý ông định chỉ bảo điều gì, và trong lúc nhà thơ đọc bài thơ thứ hai, trong đầu HN đã ngân nga một số câu của bài thơ "Tự sự" ở trên, nhưng đứng trước một cây bút đã thành danh như Phạm Tiến Duật, HN không dám vội vàng, chỉ xin nhà thơ cho gặp lại hôm sau cũng tại nơi đó (quán rượu Lê Văn Hưu, nơi các văn nghệ sỹ thường tụ tập, nên cũng gọi là quán Văn nghệ sỹ, chả biết bây giờ còn không!).
Hôm sau, ngập ngừng đưa ra bài thơ (lúc đó HN chỉ gọi nó là Không đề) đã được làm hoàn chỉnh và đề nghị nhà thơ đánh giá, góp ý... Phạm Tiến Duật tiếp nhận bài thơ với đôi chút miễn cưỡng vì ông đang mải trò chuyện với mấy người bạn khác, rồi đọc nó với vẻ mặt khinh khỉnh cố giấu (hoặc HN tưởng tượng ra thế trong lúc hồi hộp!), nhưng rồi ông nhanh chóng thay đổi thái độ, đập tay, đập vai HN với vẻ thân ái nồng nhiệt, ông nói ông bất ngờ với khả năng thay đổi bút pháp của HN! Nhà thơ đề nghị HN chép lại cho ông bài thơ ấy và một bài khác của HN đã đọc mà ông thấy thích, cũng như đề nghị HN chép thêm hai bài khác nữa mà HN tự cảm thấy ưng ý để ông giới thiệu trên báo Văn Nghệ (lúc ấy Phạm Tiến Duật đang phụ trách một mục ở báo). Ông cũng không tiếc lời khuyến khích HN đi vào con đường thi ca chuyên nghiệp và hẹn đến tòa soạn giới thiệu với nhà thơ Trương Nam Hương và các cây bút ở báo Văn Nghệ...
Năm tháng qua đi, mưu sinh lôi HN đi khắp nơi, dù vẫn làm thơ và đôi khi vẫn nhớ tới câu chuyện đó nhưng HN đã không tới tòa soạn để gặp lại ông, không đi vào hoạt động chuyên nghiệp và thậm chí cũng không biết chắc số phận mấy bài thơ Phạm Tiến Duật đề nghị chép đăng báo... nhưng mấy bài học về thơ ca trong cái chiều gặp gỡ đó thì bổ ích với HN tới tận bây giờ!
Sau này HN còn có dịp gặp và trò chuyện về thơ ca với một số nhà thơ chuyên nghiệp cũng như các bạn làm thơ khác nữa, nhưng ấn tượng về lần gặp gỡ ngắn ngủi với nhà thơ Phạm Tiến Duật vẫn mạnh hơn cả trong ký ức. Nay nhà thơ đã khuất núi, hồi tưởng này cũng như một nén hương lòng, xin thắp lên để tưởng niệm người đã đi xa.
Đánh dấu