Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Có một dòng sông chảy xa nguồn
Có một dòng sông
Chảy cồn cào trong nỗi nhớ
Sóng vỗ ầu ơ
Ru đêm trăng dát bạc,
Vi vu sáo hát
Gió căng buồm đưa nôi.
Xa lắm rồi, ký ức ngược dòng trôi
Lập loè kỷ niệm tìm về lắng đọng
Người đi dùng dằng như sóng
Nước mắt ướt ngày chia xa,
Sông ơi sông nghe thầm kín lời ca
Những chuyện đã qua, những điều chưa nói…
Ai vẫn cắm sào gác đò đứng đợi
Bên một dòng sông đã chảy xa nguồn...
Last edited by Hanoian; April 21st, 2010 at 07:41 AM.
Đúng đấy ạ .Vì với nếu thì chỉ có một nghĩa khi nó ở trong cặp liên từ NẾU và THÌ . Còn XA thì nghĩa rộng hơn ạ . Lúc thì nó là tính từ đơn thuần như xa xôi , xa cách , xa lánh , đi xa , tránh xa , xót xa , như BT dùng ạ . Có lúc nó lại được danh từ hóa như Chiến xa ,Đại xa ...Nên BT cho mở rộng để dễ viết đấy ạ .Xin cám ơn mọi người đã hưởng ứng và chia xẻ ạ!
Last edited by beotron; April 21st, 2010 at 09:50 AM.
[QUOTE=mimosa;7237][QUOTE=beotron;7229]
Thật may là chưa đến mai, BT chưa kịp nghĩ lại, và mọi người kịp đọc 1 bài thơ thật cảm động. MS cũng kịp rơi nước mắt
Tặng BT bài thơ này của Kim Ngân, có gì đó là bóng dáng của EM - của người đàn bà kia
Cám ơn MMS đã chia xẻ. MMS biết không BT cũng đã khóc khi viết nó đấy .
Last edited by mimosa; April 21st, 2010 at 12:35 PM.
Chủ quán đã mở rộng thế này thì chúng mình tha hồ mà XA nhé .Đây là XA của RV nè:
Năm qua, tháng lại, ngày chờ.
Tháng thì mau tới, ngày chờ lâu đi.
Qua ngày đoạn tháng đến kì,
Xa xôi cách trở biết vì ai đây
Dẫu anh vạn dặm có hay
Xa anh em vẫn ngày ngày ngóng trông
Em thì ngàn nỗi nhớ mong
Biết khi xa cách ,thì lòng dễ xa
Yêu nhau mấy núi cũng qua
Nên chăng hãy lội sông xa đèo gần
Muôn vàn khó nhọc đến thân
Trùng trùng điệp điệp mười phần chia ly
Chẳng gì ngăn được người đi
Ngại ngùng cũng vẫn chỉ vì chữ thương
Xa xôi ai đó vấn vương
Dẫu xa xa nữa có thương thành gần
''Xa nhau'' vốn dĩ NGƯỜI TRẦN!
RV phải công nhận với HN là theo NHOC mệt thật .Huuuuu![]()
XA
Giờ đã cách xa
Biền biệt
Ngàn trùng
Khắc khoải.
Giấc ngủ nửa chừng
Thao thức ngập ngừng
Nỗi nhớ nóng bừng, da diết.
Em rắc vào trời tuyết
Em ném vào đêm sâu
Em xé nỗi nhớ
Se nối hai bán cầu
Để trong giấc mơ đêm đêm
Chàng luôn về bên em
Nồng nàn
Êm ấm
XA
Anh và em ở rất xa nhau
Nhờ tình yêu mà con đường chợt ngắn
Mỗi khi giận nhau con đường bỗng dài vô tận
Còn lúc nhớ nhung chúng mình vẫn chắp cánh bay
Vậy mà giờ đây
Con đường bỗng thành xa ngái
Bởi tình yêu đã đi mãi
Không về
Vẫn khoảng cách đấy thôi
mà mỗi lần đi qua chợt thấy rất nặng nề
Như có ngàn cân
Đè lên tim bé nhỏ
Ai cũng bảo yêu là đau khổ
Nhưng em chẳng hình dung lại khổ đến thế này
Con đường khi xưa rợp bóng những hàng cây
Thường che cho mình giữa trưa hè nắng nóng
Và đã từng thấy nụ hôn nồng nàn cháy bỏng
Khi buổi đêm anh tiễn em về
Hàng cây năm xưa nhựa sống tràn trề
Sao giờ bỗng ủ ê như chưa từng xanh vậy
Em chẳng còn nhìn thấy màu xanh gọi vẫy
Tình đã xa
Em chỉ còn nhìn thấy
Lá úa vàng!
Và mỗi khi Xuân sang
Em nhìn cây vẫn chỉ thấy một màu khô héo
Và con đường càng lúc càng XA!
Hiện có 1 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 1 Khách viếng thăm)
Đánh dấu