HN ơi, đọc bài viết này của HN RV thấy thật là mỏi mệt .[xin phép HN , rv gọi bài này là bài viết vì RV thấy nó không giống bài thơ lắm , mà giống một phóng sự viết bằng thơ]. Có nhất thiết là phải đưa tất cả vào thơ không ? Có những đoạn rất hùng tráng:
[Trên bầu trời có những vì sao sáng
Trên trần gian có những người dũng cảm
Những con người sống bất khuất hiên ngang
Chết thanh thản đâu chịu làm trâu ngựa!
Những con người xông pha khói lửa
Lấy khúc khải hoàn ca vọng mười phương
Viết muôn tráng ca bằng mũi giáo, đường thương
Hồn muôn trượng và tấm lòng rộng mở!
Những con người như cánh buồm no gió
Lướt giữa biển khơi bão táp phong ba.
Thân gục ngã nhưng khí phách bay xa
Vào trang sách muôn đời nhân loại!...]
Và đây nữa:
Bỗng hôm nay tôi nghe rạo rực
Trái tim câm đã bừng tỉnh hát ca!
Ồ ! lẽ sống đâu phải ở nơi xa
Người Dũng Cảm tôi còn tìm đâu nữa?!
Có c ần chi phải tìm trong khói lửa
Phải ung dung bước lên đoạn đầu đài,
Giữa vòng vây gầm thét trổ thần oai
Hay tung hoành ở trên lưng ngựa?!
Tìm ánh sáng làm chi khi tay có l ửa?
Trời quanh ta, đâu cần ước trăng sao?!
Tim còn đập là còn có chiến hào
Và tình bạn nâng ta trên đôi cánh!...
Tôi t ự hào được sánh bước bên anh
Tôi hiên ngang như măng cạnh tre già!
...Và căng ngực, tôi hát bài ca:
Về Anh - Lẽ Dũng Cảm trên đời!
Những đoạn như vậy RV thấy thật là thơ . Còn những đoạn kia RV thấy hơi gượng ép. Hay là HN đang có tâm trạng riêng gì chăng?Nếu có thì RV xin không bình luận gì cả .Vì khi con người ta có tâm trạng thì THƠ cũng là nơi để ta gửI gắm tâm trạng đấy.Thân ái![]()
Đánh dấu