Chẳng thể mặc một chiếc áo giáp cho dải lụa tâm hồn
Có những ngày dài làm hôn lễ với cô đơn
Giữa thành phố ồn ào sao thấy mình lạc lõng
Một gương mặt cũ đến nhàm chán trong bộ nhớ của những người bạn thân luôn bận rộn
Mà cuộc sống này có đến hàng vạn sự lựa chọn...
Để quan tâm…
Ký ức chòng chành, lãng đãng như sương
Nghìn mặt người trôi qua, gương mặt nào mang hình tri âm tri kỷ?
Gương mặt nào đẩy đêm vào nỗi nhớ?
Giấc mơ co mình – vụn vỡ trước bình minh
Là những ngày dài không dám đối diện với lòng mình
Một người muốn quên còn một người cố nhớ
Hạnh phúc là hơi thở
Phả vào ngày mong manh
Nhiều khi thèm được cháy hết mình
Ném những Ngoan hiền cho Bất cần, Hư hỏng
Đạp bàn chân xuống mặt hồ phẳng lặng
Cho cô đơn tự vẫn
Ngày xô bồ, cướp đoạt lấy yêu thương…
Nhưng chẳng thể mặc một chiếc áo giáp cho dải lụa tâm hồn
Nên chấp nhận những ngày dài lạc lõng
Vùi trong giấc mơ dại khờ tìm nắng
Cho lòng mình đổ bóng xuống bình minh…
Last edited by babylips; December 13th, 2010 at 12:29 AM.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai cũng có,
Vẫn ngừng đập khi không còn nhịp thở
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rôi.....
Đánh dấu