Vẫn mãi là một nửa
Biết bao giờ thành đôi?
Người thì luôn xa cách
Ta, riêng một góc trời
Chỉ nhẹ như làn gió
Đùa trêu bằng lời ru
Mà hồn nghe lãng đãng
Tim rộn ràng ý thơ
Ta chẳng còn trong sáng
Bỗng chợt thèm ước mơ
Lạc mất mình rồi nhé
Nhịp mùa trôi hững hờ...
Mãi nuôi tình câm lặng
Là thôi, duyên số rồi...
Mây ngàn muôn thuở trắng
Nên vẫn hoài rong chơi
Gió giận mây nên đã
Thổi bạt một góc trời
Mây vẫn ngàn năm trắng
Bay miên man trong đời...
Đánh dấu