Quote Originally Posted by mimosa View Post
MS xin có một kết cục khác nhé về câu chuyện MẢNH GƯƠNG


Rồi một ngày nơi món quà tặng vỡ tan
Chỉ còn 1 nấm mồ cỏ đã lên xanh mướt
Những mầm quà mọc thành cây bao quanh nấm mồ tha thiết
Thành vô vàn mảnh trăng biếc
Soi sáng suốt đêm trường
Thành những chiếc gương
Biết bao người đi qua dừng chân soi bóng mình để lại.

Và một chiều hoàng hôn
Cô gái ngày xưa chợt dừng bước trước nấm mồ hoang dại
Lưng còng trĩu thời gian
Tóc nhuộm trắng thời gian
Mắt mờ đục thời gian
Bà lặng lẽ ngồi bên nấm mộ hoang
Bà đã không bao giờ trở về nhà nữa.

Một mùa xuân, vô vàn mùa xuân đến rồi qua
Bao tiếc nuối thiết tha trút xuống bay lên thành con chim nhỏ
Người ta thấy tiếng chim mảnh mướt bên nấm mộ
Ngày ngày...
Đúng cái kết là... nết người!

Kết của RV và ST là cái kết có hậu, như mong muốn của hầu hết người Việt chúng ta; như cái kết của những câu chuyện cổ tích viên mãn, nơi tình yêu và điều tốt đẹp luôn trở về sau những trắc trở, chia ly... Và cũng thể hiện nhất quán tính cách trong sáng của thơ RV, nhân hậu, nồng nàn với cuộc sống của thơ ST!...

Kết của MS như những câu chuyện đẹp đẽ mà buồn bã của Andecxen, điều tốt đẹp không phải bao giờ cũng trở về viên mãn như mong ước của chúng ta, điều tốt đẹp luôn ẩn chứa trong ngay cả những buồn đau mất mát! và những buồn đau mất mát làm chúng ta yêu mến điều tốt đẹp hơn!... Cái kết này thật nên thơ, lãng mạn như chính MS!

Nhưng nếu phải chọn một cái kết làm tôi muốn viết lại nhất, thì chính là cái kết của... HN! Ngắn gọn, điều tiết; để người đọc tự rút ra điều gì đó, tự tưởng tượng thêm điều gì đó để nói thêm! Cái kết này có lẽ "thật kinh hồn" như phê phán của MS! Có lẽ nó hơi lãnh đạm, dửng dưng!...
Nhưng các bạn biết, lòng tôi không dửng dưng!...