MS xin có một kết cục khác nhé về câu chuyện MẢNH GƯƠNG


Rồi một ngày nơi món quà tặng vỡ tan
Chỉ còn 1 nấm mồ cỏ đã lên xanh mướt
Những mầm quà mọc thành cây bao quanh nấm mồ tha thiết
Thành vô vàn mảnh trăng biếc
Soi sáng suốt đêm trường
Thành những chiếc gương
Biết bao người đi qua dừng chân soi bóng mình để lại.

Và một chiều hoàng hôn
Cô gái ngày xưa chợt dừng bước trước nấm mồ hoang dại
Lưng còng trĩu thời gian
Tóc nhuộm trắng thời gian
Mắt mờ đục thời gian
Bà lặng lẽ ngồi bên nấm mộ hoang
Bà đã không bao giờ trở về nhà nữa.

Một mùa xuân, vô vàn mùa xuân đến rồi qua
Bao tiếc nuối thiết tha trút xuống bay lên thành con chim nhỏ
Người ta thấy tiếng chim mảnh mướt bên nấm mộ
Ngày ngày...