
Originally Posted by
mimosa
SAO ANH KHÔNG BIẾT ĐIỀU NÀY
Em vẫn tin vào mầu nắng mong manh
Như lần đầu gặp anh
Em vẫn thường tìm mình trong đấy.
Nếu em là nắng thủy tinh
Chợt bừng lên trong hồn bài hát ấy
Thì anh sẽ không lãng quên nhanh là vậy
Sẽ không vắng bóng em trong tiếng hát đêm đêm.
Nếu em là ánh sao
Rơi vào lòng anh xanh biếc
Thì trong tiếng hát anh những điều tha thiết
Sẽ là em - dẫu ánh sáng tắt rồi.
Tất cả đã xa vời
Ánh mắt ấy với em bao giờ mới thành quên lãng
Tiếng hát ấy trong em bao giờ mới tan mầu nắng
Anh vẫn nghĩ rằng em vô tình nên im lặng
Sao anh không biết điều này ?
Đánh dấu