Xưa



Nét cười xưa

Khiến lòng ta say đắm

Ánh mắt buồn

Ta chợt hóa ngu ngơ

Khi câu thơ rung động buổi trời chiều

Bước chân ta còn dư đầy nhịp sống

Bản tình ca, xưa hãy còn vang vọng

Trái tim người hòa nhịp điệu tình yêu

Và khúc hát tưởng chừng như bất diệt

Nay! Hóa sầu âm hưởng nhịp chia ly

Cuộc sống vô tình

Ai chẳng nhận ra

Một mình rong ruổi

Theo lối xưa tìm!