Em như đám mây hồng
Bay bay trên đỉnh núi
Cho lòng anh bối rối
Buổi chiều nhìn mây bay
Làn mây bay, trôi về đâu
Trong nắng chiều êm ả dần buông
Nơi chân trời, hoàng hôn đang ướm đỏ
Và ánh chiều tô thắm làn mây
Cùng mây bay khắp bốn phương trời
Dù thời gian dẫu phai sắc nhoà
Trong lòng anh ước vậy
Và nhìn mây gọi: Mây ơi.
Không khí gia đình bạn thích thật, ông cụ nhà bạn thật tuyệt (dù thơ cụ không được... tuyệt cho lắm, nó gần với văn xuôi hơn, hì!)
Mình có bài thơ này tặng bạn thưởng thức, nó cũng có chút ít "hơi hướng khiêu vũ"
Buồn không tên
Sao im thế, sao ngồi lặng lẽ thế?
Đêm liên hoan ồn ã nói cười
Đêm huyền ảo bao tiếng lả lơi
Em im thế, em ngồi buồn quá thế?!
Em buồn như ngọn khói chiều quê
Lặng như sương xuống lòng đêm vắng
Em ngồi nhìn sắc màu cay đắng
Ai rót ra, chia khắp mọi người.
Đông vui quá, tôi chẳng thấy tôi
Tôi nhìn em, tôi thấy tôi ở đó
Tôi chợt sai nhịp chân khiêu vũ
Tôi chợt buồn, chợt lơ đãng vòng quay!...
Đêm hối hả, sao em ngồi đan tay?
Ngồi thủ thỉ giọt tóc mềm óng ả
Đêm mời gọi mà em ngồi như đá
Tôi chợt lây ai nỗi buồn không tên!...
Bài thơ đầu thật tuyệt, ý tại ngôn ngoại, lời nói nhẹ nhàng và đầy sáng tạo ! Vậy mà nói là văn xuôi, hơi tự cao rồi! Thử nghĩ xem bài sau và bài đầu, bài nào thực thự nên thơ! Hi
Đánh dấu