Nhoc ơi sao hiểu vậy
Hay đã thành tri âm
Chia ngọt , đắng âm thầm
Ngọt thì thành tha thiết
Sẻ chia cũng đã đành
Đắng lại đổ tại tình
Quá thương và quá nhớ
Đấy là điều muôn thuở
Nhoc có biết hay chăng
Ơi người bạn tri âm ?.....Đừng chạy vội NHOC.Kẻo có người túm tóc kia kìa.ĐỂ MÌNH CHẠY CÙNG NHÉ!Hiiiiiiiiiii
Last edited by redriver; April 19th, 2010 at 01:35 PM.
[QUOTE=Hanoian;7148]Bài thơ cho cháu
Thôi, cháu thì ... tha
HN đã tham quá rồi mà
Một ngàn năm nữa, vạn năm nữa
Loanh quanh vương vất kiếp nào ra ?
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
Cuộc sống trở về bình yên
Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm
Không nỗi khổ, không niềm vui kinh ngạc
Trận mưa xuân dẫu làm ướt áo
Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu
Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau
Không xôn xao khi nắng hè đến sớm
Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỉ niệm
Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi.
Gió thổi nơi này không lạnh tới nới kia
Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo
Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu
Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa
Em không còn thấy nhớ những sân ga
Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến
Khát vọng anh dẫu hoà trong sóng biển
Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư
Một ngày nào đọc lại dòng thơ
Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc
Chất men nào làm em choáng váng
Cũng phai dần theo những tháng năm xa.
Như hòm thư không còn một phong thư
Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi mùa mây phiêu bạt.
ơi trời xanh - xin trả cho vô tận
Trời không xanh trong đáy mắt em xanh
Và trong em không thể còn anh.
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa.
18-7-1967
Xuân Quỳnh
Và trong em không thể còn anh.
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
Last edited by mimosa; April 19th, 2010 at 02:43 PM.
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Tự bạch:Phải có đôi lời "rõ ràng" không có RV với MS lại phê phán HN ''dụ dỗ... búp trên cành" mất!
Chuyện này xảy ra từ lâu lắm rồi. HN đi lính rồi về mới đi học. Là anh lớn trong lớp, lại là lớp trưởng nên HN thường phải quan tâm đến cả những lúc "ấm đầu" của các cô cậu sinh viên mới lớn. Trong lớp HN thân với một cô bé hơn cả, thường tâm sự với nhau chuyện này chuyện nọ, và để tránh những rắc rối từ mọi người, cả hai không hẹn nhưng đều mặc định gọi nhau là "chú, cháu" một cách tự nhiên.
Có một lần đến giờ tự học nhưng không thấy cô bé ấy lên lớp, lớp trưởng xuống kiểm tra xem có phải báo y tế đến chăm sóc không? thì ra cô bé đang nằm chống cằm buồn bã trên giường tầng: "Anh ý" đi mất rồi (đi học nước ngoài) chú ạ, sao người ta chia tay đi xa chép tặng nhau bao nhiêu là thơ mà "anh ý" chẳng tặng cháu bài thơ nào cả, cũng chẳng nói gì nữa, hic!...
Bài thơ cho cháu ra đời như thế thôi.
"Cháu" buồn nên "chú" tặng thơ
Sẻ san gánh nặng trên bờ vai non
Bây giờ "cháu" đã có con
Đôi khi hỏi "chú" có còn làm thơ?!...
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Hiện có 3 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 3 Khách viếng thăm)
Đánh dấu