Đây đúng là bạn thật , không mờ ám nhỉ =D>
Printable View
BẠN BUỒN
Lần nào đến chơi mình cũng thấy bạn buồn
Nếu cứ hỏi là lệ rơi như suối chảy
Sao người kia của bạn tồi tàn đến vậy
Mà sao bạn vẫn cứ hoài yêu
Tôi nhìn bạn buồn mà thương bạn bao nhiêu
Nếu có thể sẽ buồn thay hộ bạn
Nhưng cuộc đời chớ trêu cứ vô tình quên lãng
Để bạn chẳng nhớ ra có một người luôn bên bạn từng giây
Tôi ước gì cuộc đời cứ mãi say
Để không phải nhìn bạn buồn như thế nữa!
Bài ca
Những Người Dũng Cảm
Trên bầu trời có những vì sao sáng
Trên trần gian có những người dũng cảm
Những con người sống bất khuất hiên ngang
Chết thanh thản đâu chịu làm trâu ngựa!
Những con người xông pha khói lửa
Lấy khúc khải hoàn ca vọng mười phương
Viết muôn tráng ca bằng mũi giáo, đường thương
Hồn muôn trượng và tấm lòng rộng mở!
Những con người như cánh buồm no gió
Lướt giữa biển khơi bão táp phong ba.
Thân gục ngã nhưng khí phách bay xa
Vào trang sách muôn đời nhân loại!...
Tuổi bé thơ tôi say mê mải
Muôn hào quang thôi thúc ước mơ
Tôi đi tìm, tìm mãi... bơ vơ,
Người dũng cảm - trang sách xưa - đâu thấy!
Vâng, bây giờ người ta sống vậy
Sống lọt luồn, sống khom cúi tự nhiên.
Nếu ta không muốn làm một kẻ điên
Xin hãy sống như mọi người đang sống!
Nghĩa là hãy cúi đầu câm lặng,
Hãy im đi đừng ca hát vang vang.
Hãy ca tụng khi thấy cần phỉ báng,
Hãy quỳ xuống chứ đừng ngẩng mặt!
Hãy duyên dáng và tay bắt chặt
Dù lòng có ghê tởm trào dâng!
Hãy thốt lên muôn vạn tri ân
Ngay với kẻ lòng ta hằng căm ghét.
Hãy hòa chung vào muôn tiếng thét
Cùng rủa nguyền kẻ thất thế sa cơ
Chớ thương hại kẻ khốn khổ, bơ vơ
Nếu không muốn bơ vơ như hắn!...
Tôi đã đi, đã tìm nhiều lắm
Chẳng ở đâu tôi gặp ước mong
Dù cuối biển hay chốn đầu sông
Dù sang trọng hay tột cùng nghèo khó!
Cả đời này dường như chối bỏ
Có cần chi khí phách hiên ngang?
Có cần chi dạ ngọc, gan vàng?
Ba tấc lưỡi sẽ đảo điên tất cả!
Ba tấc lưỡi sẽ tha hồ mà cả:
Danh dự; Lương tâm; Chân lý; Tình đời!
- Tư tưởng của anh với tâm hồn của tôi?
Ồ, vô vị! Tất cả là khái niệm!
Và bất lực như muôn vàn khái niệm
Ai cần chi thứ đạo đức viển vông?
Ai cần chi thứ lý thuyết ngông cuồng?
Khi bụng đói thì ăn là tất cả!
Và khi đói trái tim băng giá
Người ta quên có một cái đầu,
Người ta sẵn sàng xâu xé nhau
Để được có đồ ăn, thứ mặc!
Tiền trong túi sẽ làm tươi nét mặt,
Sẽ dọn đường ta thẳng bước đi lên,
Âu yếm ta những người đẹp tươi duyên,
Và che chắn cơn giận hờn công lý!
Và cho ta sức quyến rũ mê ly
Và giúp ta biến hóa nhiệm màu!...
Ừ, như thế có gì lạ lắm đâu?
Ngàn năm trước con người từng như thế!
Thôi chuyện ấy có chi mà kể
Tôi đã đi, đã thấy nhiều rồi!
Này hỡi anh, bạn của tôi ơi
Chính anh mới là câu chuyện lạ!
Anh chẳng giống những kẻ quanh ta
Chẳng quỳ gối, chẳng uốn khom lưng
Khi chủ khen, chẳng vẫy đuôi mừng...
Anh chỉ biết hiên ngang đứng thẳng!
Và anh biết cười vang trong nắng
Biết quên mình vì máu thịt nhân dân.
Biết động viên, thăm hỏi ân cần
Từng cảnh ngộ, từng con tim đau khổ.
Anh nâng đỡ bước chân lầm lỡ.
Và dắt dìu tôi chập chững đi lên.
Ở bên nhau tôi thấy anh hiền
Sao kẻ thù hoảng kinh, khiếp sợ?!
Chúng run lên và điên cuồng la ó
- Lũ sói rừng cũng chẳng thể dữ hơn!
Chúng châm chích với lắm nỗi oán hờn
Như loài muỗi vằn vẫn thường châm lén lút!
Tôi đã hiểu: anh chống loài sâu mọt
Lũ nịnh thần, bọn bè đảng, tham ô.
Anh tiêu diệt lũ người sống quanh co
Không thương tiếc phường tham quyền cố vị!
Tôi đã hiểu: khi tim say chân lý
Có ngại gì lời ngóc ngách, quẩn quanh?!
Tôi đã hiểu sức mạnh nào cho anh
Cười bình thản trên vết thương máu chảy!
Ở bên anh tôi thấy mình lớn dậy
Mắt thêm tinh và sức thêm căng!
Tâm hồn tôi bấy lâu nay câm lặng
Và tim tôi bấy lâu nay thổn thức.
Bỗng hôm nay tôi nghe rạo rực
Trái tim câm đã bừng tỉnh hát ca!
Ồ! lẽ sống đâu phải ở nơi xa
Người Dũng Cảm tôi còn tìm đâu nữa?!
Có cần chi phải tìm trong khói lửa
Phải ung dung bước lên đoạn đầu đài,
Giữa vòng vây gầm thét trổ thần oai
Hay tung hoành ở trên lưng ngựa?!
Tìm ánh sáng làm chi khi tay có lửa?
Trời quanh ta, đâu cần ước trăng sao?!
Tim còn đập là còn có chiến hào
Và tình bạn nâng ta trên đôi cánh!...
Tôi tự hào được sánh bước bên anh
Tôi hiên ngang như măng cạnh tre già!
...Và căng ngực, tôi hát bài ca:
Về Anh - Lẽ Dũng Cảm trên đời!
HN ơi, đọc bài viết này của HN RV thấy thật là mỏi mệt .[xin phép HN , rv gọi bài này là bài viết vì RV thấy nó không giống bài thơ lắm , mà giống một phóng sự viết bằng thơ]. Có nhất thiết là phải đưa tất cả vào thơ không ? Có những đoạn rất hùng tráng:
[Trên bầu trời có những vì sao sáng
Trên trần gian có những người dũng cảm
Những con người sống bất khuất hiên ngang
Chết thanh thản đâu chịu làm trâu ngựa!
Những con người xông pha khói lửa
Lấy khúc khải hoàn ca vọng mười phương
Viết muôn tráng ca bằng mũi giáo, đường thương
Hồn muôn trượng và tấm lòng rộng mở!
Những con người như cánh buồm no gió
Lướt giữa biển khơi bão táp phong ba.
Thân gục ngã nhưng khí phách bay xa
Vào trang sách muôn đời nhân loại!...]
Và đây nữa:
Bỗng hôm nay tôi nghe rạo rực
Trái tim câm đã bừng tỉnh hát ca!
Ồ ! lẽ sống đâu phải ở nơi xa
Người Dũng Cảm tôi còn tìm đâu nữa?!
Có c ần chi phải tìm trong khói lửa
Phải ung dung bước lên đoạn đầu đài,
Giữa vòng vây gầm thét trổ thần oai
Hay tung hoành ở trên lưng ngựa?!
Tìm ánh sáng làm chi khi tay có l ửa?
Trời quanh ta, đâu cần ước trăng sao?!
Tim còn đập là còn có chiến hào
Và tình bạn nâng ta trên đôi cánh!...
Tôi t ự hào được sánh bước bên anh
Tôi hiên ngang như măng cạnh tre già!
...Và căng ngực, tôi hát bài ca:
Về Anh - Lẽ Dũng Cảm trên đời!
Những đoạn như vậy RV thấy thật là thơ . Còn những đoạn kia RV thấy hơi gượng ép. Hay là HN đang có tâm trạng riêng gì chăng?Nếu có thì RV xin không bình luận gì cả .Vì khi con người ta có tâm trạng thì THƠ cũng là nơi để ta gửI gắm tâm trạng đấy.Thân ái :D
Nàng thơ dễ tính
Chắc họ nghĩ nàng thơ dễ tính
Nên lân la đến tìm chuyện ỡm ờ
Câu nói dẫu chưa suông
Giọng lưỡi còn ngọng ngịu
Vẫn cứ thích đem lời tán tỉnh vu vơ
Bởi cô nàng vốn lặng lẽ suy tư
Tính ít nói, lại dễ gần, dễ tiếp
Khiến cho họ dẫu lưng gù mắt toét
Cũng tưởng mình đây bậc nhất trên đời
Cũng tưởng mình đây chiếm lĩnh mắt xanh rồi
Trên trần thế không còn ai bì kịp
Chỉ cần chịu điểm trang thêm đôi chút
Bộ râu rừng , đôi kính cận , mớ tóc hoang
là cũng đủ cho cô nàng chết được
Rồ cứ thế họ luôn mồm rối rít
Đi khoe mình " nhân ngãi " của nàng thơ
Nhưng còn nàng ? Vãn không nói một câu
Chỉ cười khẽ...như với bầy nhóc dại .
TRI KỈ
Rượu nồng chẳng uống mà say
Đàn kia chẳng dạo mà lay động hồn
Gặp tri âm giữa cô đơn
Như mùa hạn hán gặp cơn mưa rào
Xẻ chia cay đắng, ngọt ngào
Hồn ta, hồn bạn lặn vào trong nhau
HN đọc lại cũng thấy... mỏi mệt! :))
Vì nó đúng là "một phóng sự viết bằng thơ", viết về một nhân vật có thật mà HN đã rất ngưỡng mộ! Và khi viết nó, đúng là HN rất tâm trạng, có lẽ còn hơi bị khích động nữa!
Còn "Có nhất thiết là phải đưa tất cả vào thơ không ?" thì tùy người mà có câu trả lời khác nhau. Với Tố Hữu hay đặc biệt là Maiacopski, chắc câu trả lời là "có"!
Nhà thơ Hồ Chí Minh cũng viết:
Nay ở trong thơ nên có thép
Nhà thơ cũng phải biết xung phong!
:D
Bây giờ thì HN cũng thích câu trả lời "không" hơn, nhưng khi viết bài này, lúc HN 20 tuổi và đang rất ngưỡng mộ Maiacopski, thì câu trả lời là "có"!...
Bắt RV phải mỏi mệt vì món chay Sơn Tùng dọn ra để lâu không còn người nhấm nháp, để quán trống không lâu không tiện nên HN tìm được bài này viết về một người bạn đành đem ra, thay đổi khẩu vị của mọi người chút! :))