Thế thì ai cũng muốn làm trái cóc ấy :clown:
"Cong môi " - dùng ở chỗ đấy thật thật đắt, điểm nhấn của bài, hay quá
Nhưng HN ah, vẫn thấy tình yêu trong hộc bàn đấy nhé
Printable View
Không thể nào thiếu cái vụ " hộc bàn" ấy rôi =D>
Đúng thế HN ah, cái kết hay và ấn tượng, thường là dư âm của bài. Nhưng thật sự khó.
Đây cũng là một bài " không tình yêu" của MS này :
CHIỀU CÒN YÊN LẶNG
Chiều sắp tắt rôi
Vui khẽ khàng thôi
Buồn cũng không cất thành lời
Im vắng.
Không thể theo đi
Một mình trong chiều sẫm lặng
Đành cố quên đi hờn giận
Cho trái tim nhịp sống yên bình
Càng không thể trở lại một mình
Mảnh trăng chiều sẽ vỡ
Hoa cuối ngày không nở
cây trút lá thẫn thờ.
Và cho đến tận bây giờ
Chiều còn yên lặng.
Tôi nghĩ rằng mỗi người chỉ là mình được thôi.
Thơ là người, là chuyện gan ruột, nên LinhMaiMy cứ tự nhiên đi. Mọi người sẽ đón nhận các cung bậc của cuộc sống của nhau, mà như vậy, cuộc sống mới " mãi xanh tươi" được ( Xin được lạm bàn)
" Mọi lý thuyết đều là mầu xám
Mà cây đời mãi mãi xanh tươi"
Trich thơ của Gớt
MS thì không muốn đẩy mọi thứ vào thái cực đâu. Như thế thật khó sống vì cuộc sống phong phú đến mức chẳng thể nói được trước điều gì.
Nữ thần Tình Yêu cũng đã từng bị phản bội, sau đó đã có lời nguyền về tình yêu: " Từ nay, HẠNH PHÚC sẽ đi liền với KHỔ ĐAU, TÌNH YÊU đi liền với NGHI NGỜ và GHEN TUÔNG là bạn đường của nó. Sinh ra trong niềm vui, nó sẽ kết thúc trong hận thù và nước mắt......"
Kể từ đó, cũng như cuộc sống, tình yêu chất chứa những thái cực đối lập và muôn mầu sắc ở giữa những thái cực đối lập ấy. Khi đến với nó, người ta phải nhân hết đấy.
Hồi xưa, MS đã xuýt bị trầm cảm nặng vì cực đoan cho tới khi học cách cảm nhận niềm vui và niềm hạnh phúc từ những điều bình thường mỗi ngày
" Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay
Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay
Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay
.....
Lời nhạc Trịnh " Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui"
Thực ra thì RV cũng chỉ vì thấy bé ML buồn và làm thơ già trước tuổi nên RV MỚI AN ỦI VÀ NÓI HƠI NHIỀU VỀ t.y thôi mà . Còn cuộc đời của mỗi chúng ta nó đều có số phận riêng của nó , đúng không MMS?
TÔI MUỐN TRÁNH CŨNG KHÔNG TRÁNH ĐƯỢC
BỞI SỐ PHẬN TÔI ĐÃ CÓ TRƯỚC -AN BÀI
VỚI TÌNH YÊU LUÔN CÓ CẢ HAI
BUỒN CŨNG CÓ MÀ VUI CÀNG LUÔN CÓ
CHỈ THƯƠNG TRÁI TIM , TRÁI TIM BÉ NHỎ
CHỨA QUÁ NHIỀU LIỆU CÓ VỠ KHÔNG .../MMS?:)
Trả thù HN tí thôi, vì "cái hộc bàn" mà HN cũng dám gọi là "không tình yêu " mà :clown:
Vậy thì bài này vậy,"không tình yêu" hoàn toàn nhé
BÀI THƠ TRĂNG
Ánh trăng dịu dàng tỏa sáng
Không gian thanh tao bình yên
Xin cho riêng em
Phút giây này mơ mộng.
Trăng soi bóng
Trăng cũng cô đơn một mình im lặng
Và một mình tỏa sáng
Dịu dàng.
Thề có thần Orpheus, MS không thể nào "không tình yêu" được, dù có là đi giữa "Chiều yên lặng" hay đang trong "Bài thơ trăng" chăng nữa! :lol:
HN xin đóng góp bài "trăng" này, đảm bảo "không tình yêu" (có nguồn gốc nam nữ! :)))
Gửi Hoàng Hữu
Trăng hao khuyết khóc nhà thơ núi vắng
Trăng mù lòa, đời đã khuyết hao hơn...
Chợt thấy hai ta gần gũi lạ
Vời vợi gặp gỡ mảnh trăng xa!
Nếu "Bài thơ trăng" mà "không tình yêu" được thì bài này cũng thế: :D
Trăng và Mây
Trăng cô độc giữa trời cao trong trẻo
Khao khát mây soi bóng trời xa
Mây đã đến để cùng trăng giăng mắc
Và bầu trời chìm đắm trong đêm.
Ai cuồng nhiệt ?
Ai lặng thinh?
Chỉ trăng mây thì thào vào tai nhau khe khẽ
Khi bút đưa dè dặt hình hài
Khi tàn đêm ai ngóng tay ai
Khi đáy hồn gió thổi mãi
Và trên mặt ao gầy Trăng muốn say .
@HN : 2 câu cuối của 2 bài thơ Trăng HN làm là cố tình để lạc vận thế cho nó lạ phải không ạ ? và bài Gửi Hoàng Hữu là thế nào ? ( Gửi tặng một người bạn tên Hoàng Hữu hay là gì ?) Nhóc đọc mà ko hiểu :P
- HN bước thử một chân vào "con đường mới" xem nó ra răng?! :))
- Đùa đấy, nhiều năm trước, HN có đọc một bài báo giới thiệu nhà thơ Hoàng Hữu ở Vĩnh Phú sau khi nhà thơ này qua đời vì bệnh, theo bài báo thì nhà thơ này có tài nhưng sống trầm lặng không bon chen nên ít ai biết. HN không biết gì nhiều về nhà thơ nhưng đọc thơ thấy đồng cảm nên viết bài trên. Hồi ấy chưa rành lắm về vần điệu, chỉ là có cảm xúc thôi (điếc không sợ súng mà). Sau này mấy lần định sửa nó nhưng mấy lần cầm bút lại thôi, sợ phá vỡ mất cảm xúc gốc, và thấy nó cũng lạ lạ hay hay nên cứ để; hơn nữa chả bao giờ nghĩ lại có ngày bồng bột mang thơ ra khoe trước "bàn dân cao thủ" thế này (may quá có "con đường mới" của Nhoc nên cũng an ủi nhỉ! :D)
:clown: Bài này cũng thế thật, HN.
HN để cho Mây làm con nhện giăng tơ kìa...và cái kết lửng, ai mà biết chuyện gì sảy ra nữa.
Một bí ẩn hùng vĩ mượn thiên nhiên để diễn đạt đấy thôi hoăc ngẫu hứng liên tưởng.
"Con đường mới" rồi đấy.
Nếu thêm Gió nữa thì đủ bộ.
Tôi thích bài này, rất thích!
Bài này MS không biết xếp nó vào loại gì? Không phải Trăng và Mây nữa, bây giờ là Biển và MÂY
Không biết có đi được vào " con đường mới " không
CUỘC SỐNG
Ngày ấy
Một biển sóng
Một trời mây
chợt thức.
Những vòng sóng quyện hòa.
Âm u, và ngời rạng
Tối tăm, và tỏa sáng
Thánh thiện, và tục trần.
Em...!
Xin đừng quá phân vân
Đấy là cuộc sống
Cuộc sống vĩnh hằng
Tuôn chảy
Tràn trề
Đắm mê
Trọn vẹn
Ngàn đời.
Vô đề
Lơ lửng mây trời hớt sao sa
Gió giăng đuổi bắt lối quay về
Né vội trăng thầm toan lẩn lẩn
Trôi tuột ao vàng ló rực khuya.
Chiều Hà Tây
Bóng chiều đổ xuống ánh tà dương
Hơi khói xa xa ứ nặng nề
Lửng lơ mập mờ sao hôm lóe
Nhập nhoạng nhà ai ngõ cổng tre
Lắc lư ngủng nghển thằng cu tí
Ung dung dủng dẳng cưỡi ngưu đen
Thoáng trông xem giống người xưa nhỉ
Chạnh lòng se bước cõi chơi vơi.
Hẹn
Thảng thốt nhong tìm nơi trăng trốn
Đâu rồi ánh mắt nụ cười xinh
Vỡ òa lệ rớm mây tan khóc
Gió vỗ về mây gắng đợi chờ
Trăng vui chơi quá nên trăng ốm
Trăng hẹn non tuần sẽ lại qua
Đâu phải chỉ mây hoài tiếc nhớ
Dưới trần đôi lứa cũng hẹn trăng.
Ở đây không có biển
(Trên núi, hát "Biển nhớ")
Ở đây không có biển
Sóng vỗ bờ miên man,
Nhưng trong ta thương mến
Còn hơn sóng biển tràn.
Ở đây không có biển
Bờ cát hát ly tan
Nhưng lòng ta quyến luyến
Reo muôn vạn tiếng đàn.
Mùa xuân mới đang sang
Sắc xuân về e ấp,
Nhưng mắt ta nhìn khắp
Vẫn chỉ xám mù đông.
Như mọi suối về sông,
Đàn hải âu say sóng,
Trong lòng ta hình bóng
Gọi ta về ngóng trông.
Đàn ta hát lên đi
- Dù bài ca về biển,
Biển hay núi quản gì -
Khi niềm nhớ triền miên.
Ở đây không có biển
(Núi cao thấp tràn lan)
Ở đây có hoài niệm
Trong lòng ta ngập tràn!...
Về với biển ( Đua đòi theo HN tí :P)
Lại về với biển biển ơi
Chỉ mong nghe lại một lời yêu xưa
Nhưng bây giờ đã khác xa
Lời yêu nay đã chuyển qua điệu buồn
Biển gào biển rú thâu đêm
Như quằn quại chứa trăm nghìn vết thương
Bão giông mấy bận tiếp liền
Xoáy sâu lòng biển có yên được nào
Tình mình nay đã phai mầu
Muốn về với biển cùng nhau chuyện trò
Thế mà nói được gì đâu
Biển đau nỗi biển, mình đau nỗi mình
Biển xa vắng bóng ghe thuyền
Đây mình cũng vắng bóng hình thân yêu
Như bờ với biển vậy thôi
Gặp nhau giây phút để rồi chia xa.
Đi vào con đường mới vì ở con đường cũ thấy vài chỗ không ổn :(
Buồn không đợi được tri âm
Như chiều đang xuống âm thầm vườn hoang
Ly này cho nhớ mênh mang
Rượu này rót đợi lang thang gió về
Cạn mình ta với đam mê
Không chôn đi được trăng thề hôm xưa
Còn trăng nay sáng như thừa
Rượu cay như thể tình vừa chết oan
Để buồn để nhớ dốc tràn
Say đi cho biết tình hoang với người
HN làm tôi liên tưởng tới bài thơ của Nhật, dịch thế này
Muốn tới bên chàng
Bằng ngàn lời tình yêu muốn nói
Nhưng em sợ chàng không chịu nổi
Sức nặng tình em
Ở đây, một cô gái nào đó hoặc sẽ hạnh phúc lắm, hoặc cũng sẽ không chịu nổi niềm thương mến " Còn hơn sóng biển tràn " kia :clown:
Bài thơ khá mới lạ và độc đáo HN ah
Buồn chi cho nhạt nụ cười
Như bàn tay lạnh buông lơi cuối đời
Ly tình không cạn mà vơi
Rượu còn rượu hết ai mời ai đây?
Đầy lòng nỗi cũ ngất ngây
Không ai đối ẩm, ta say một mình
Có mang cái kiếp đa tình
Ai hay mình vẫn một mình... đa đoan
Cùng mơ mộng đến bàng hoàng
Cạn đi cho hết bẽ bàng tri âm!
Gắng gượng theo Nhoc, mệt quá! Hú hú...
:lol:
Cám ơn lời động viên "...lạ và độc đáo" dành cho HN kia!
Nhưng thật ra nó không còn "mới" tý nào, vì HN đã viết nó hơn 2O năm trước đây. Ở cùng bảng với các nhà thơ xuất sắc như các bạn, HN nhiều khi ứng phó không kịp, đành mang quá khứ ra gặm nhấm dần, lấy sức "cầm cự" với các bạn =))
Lâu lắm rồi hôm nay Nhoc mơi thức khuya để đọc thơ , vậy nên còn lương khô , lương thực gì thì mang ra chiêu đâĩ đi HN , mimosa ,redriver .
Vừa buôn chuyện vừa bán thơ không thì Mod lại bảo sờ pam :D
Có bao giờ
Có bao giờ anh thức giữa đêm khuya ?
Ngồi đọc thơ em – những vần thơ con nhóc
Những vần thơ thì thầm như muốn khóc
Như nỗi buồn – trĩu nặng một trời đông
Có bao giờ anh dừng lại đây không ?
Nơi trang thơ như quán café bé nhỏ
Nơi chúng mình đã gặp nhau một chiều lộng gió
Để biết rằng em vẫn mài chờ mong.