Originally Posted by
Hanoian
Bài thơ cho cháu
Chú đứng dưới đất, còn cháu ở trên giường*
Và nói chuyện về những người thương.
Ơi cô cháu, sao mà bất bình đẳng
Như lính hầu với các bậc đế vương?!
Ừ thì chú lính hầu, cho cháu đế vương!
Nữ vương ngự trên ngai than thở:
- Chưa bao giờ người ấy tặng cháu thơ!...
"Người ấy" xa rồi, "người ấy" có nghe đâu
Chỉ có chú nghe nỗi buồn của cháu,
Nữ chúa buồn làm lính hầu run sợ
Cặm cụi làm tặng nữ chúa bài thơ.
Vần thơ chẳng hay, câu thơ chẳng diệu huyền
Chưa làm hết nỗi buồn chợt đến.
Chú biết thế nhưng biết làm sao được
Khi thơ làm từ dưới đất dâng lên!...
Một ngàn năm, một vạn năm
Nếu chưa hết nỗi buồn muôn thuở
Nếu chưa vơi nỗi lòng nữ chúa
Chú cháu mình lại đóng vua-tôi!
Cháu lại ở trên giường, lại cứ ở trên ngôi
Để cho chú làm lính hầu dưới đất
Khi chiều về nữ chúa buồn vương vất
Lại làm thơ từ dưới đất dâng lên!...
*Giường tầng ký túc xá.