Đây đúng là bạn thật , không mờ ám nhỉ =D>
Printable View
BẠN BUỒN
Lần nào đến chơi mình cũng thấy bạn buồn
Nếu cứ hỏi là lệ rơi như suối chảy
Sao người kia của bạn tồi tàn đến vậy
Mà sao bạn vẫn cứ hoài yêu
Tôi nhìn bạn buồn mà thương bạn bao nhiêu
Nếu có thể sẽ buồn thay hộ bạn
Nhưng cuộc đời chớ trêu cứ vô tình quên lãng
Để bạn chẳng nhớ ra có một người luôn bên bạn từng giây
Tôi ước gì cuộc đời cứ mãi say
Để không phải nhìn bạn buồn như thế nữa!
Bài ca
Những Người Dũng Cảm
Trên bầu trời có những vì sao sáng
Trên trần gian có những người dũng cảm
Những con người sống bất khuất hiên ngang
Chết thanh thản đâu chịu làm trâu ngựa!
Những con người xông pha khói lửa
Lấy khúc khải hoàn ca vọng mười phương
Viết muôn tráng ca bằng mũi giáo, đường thương
Hồn muôn trượng và tấm lòng rộng mở!
Những con người như cánh buồm no gió
Lướt giữa biển khơi bão táp phong ba.
Thân gục ngã nhưng khí phách bay xa
Vào trang sách muôn đời nhân loại!...
Tuổi bé thơ tôi say mê mải
Muôn hào quang thôi thúc ước mơ
Tôi đi tìm, tìm mãi... bơ vơ,
Người dũng cảm - trang sách xưa - đâu thấy!
Vâng, bây giờ người ta sống vậy
Sống lọt luồn, sống khom cúi tự nhiên.
Nếu ta không muốn làm một kẻ điên
Xin hãy sống như mọi người đang sống!
Nghĩa là hãy cúi đầu câm lặng,
Hãy im đi đừng ca hát vang vang.
Hãy ca tụng khi thấy cần phỉ báng,
Hãy quỳ xuống chứ đừng ngẩng mặt!
Hãy duyên dáng và tay bắt chặt
Dù lòng có ghê tởm trào dâng!
Hãy thốt lên muôn vạn tri ân
Ngay với kẻ lòng ta hằng căm ghét.
Hãy hòa chung vào muôn tiếng thét
Cùng rủa nguyền kẻ thất thế sa cơ
Chớ thương hại kẻ khốn khổ, bơ vơ
Nếu không muốn bơ vơ như hắn!...
Tôi đã đi, đã tìm nhiều lắm
Chẳng ở đâu tôi gặp ước mong
Dù cuối biển hay chốn đầu sông
Dù sang trọng hay tột cùng nghèo khó!
Cả đời này dường như chối bỏ
Có cần chi khí phách hiên ngang?
Có cần chi dạ ngọc, gan vàng?
Ba tấc lưỡi sẽ đảo điên tất cả!
Ba tấc lưỡi sẽ tha hồ mà cả:
Danh dự; Lương tâm; Chân lý; Tình đời!
- Tư tưởng của anh với tâm hồn của tôi?
Ồ, vô vị! Tất cả là khái niệm!
Và bất lực như muôn vàn khái niệm
Ai cần chi thứ đạo đức viển vông?
Ai cần chi thứ lý thuyết ngông cuồng?
Khi bụng đói thì ăn là tất cả!
Và khi đói trái tim băng giá
Người ta quên có một cái đầu,
Người ta sẵn sàng xâu xé nhau
Để được có đồ ăn, thứ mặc!
Tiền trong túi sẽ làm tươi nét mặt,
Sẽ dọn đường ta thẳng bước đi lên,
Âu yếm ta những người đẹp tươi duyên,
Và che chắn cơn giận hờn công lý!
Và cho ta sức quyến rũ mê ly
Và giúp ta biến hóa nhiệm màu!...
Ừ, như thế có gì lạ lắm đâu?
Ngàn năm trước con người từng như thế!
Thôi chuyện ấy có chi mà kể
Tôi đã đi, đã thấy nhiều rồi!
Này hỡi anh, bạn của tôi ơi
Chính anh mới là câu chuyện lạ!
Anh chẳng giống những kẻ quanh ta
Chẳng quỳ gối, chẳng uốn khom lưng
Khi chủ khen, chẳng vẫy đuôi mừng...
Anh chỉ biết hiên ngang đứng thẳng!
Và anh biết cười vang trong nắng
Biết quên mình vì máu thịt nhân dân.
Biết động viên, thăm hỏi ân cần
Từng cảnh ngộ, từng con tim đau khổ.
Anh nâng đỡ bước chân lầm lỡ.
Và dắt dìu tôi chập chững đi lên.
Ở bên nhau tôi thấy anh hiền
Sao kẻ thù hoảng kinh, khiếp sợ?!
Chúng run lên và điên cuồng la ó
- Lũ sói rừng cũng chẳng thể dữ hơn!
Chúng châm chích với lắm nỗi oán hờn
Như loài muỗi vằn vẫn thường châm lén lút!
Tôi đã hiểu: anh chống loài sâu mọt
Lũ nịnh thần, bọn bè đảng, tham ô.
Anh tiêu diệt lũ người sống quanh co
Không thương tiếc phường tham quyền cố vị!
Tôi đã hiểu: khi tim say chân lý
Có ngại gì lời ngóc ngách, quẩn quanh?!
Tôi đã hiểu sức mạnh nào cho anh
Cười bình thản trên vết thương máu chảy!
Ở bên anh tôi thấy mình lớn dậy
Mắt thêm tinh và sức thêm căng!
Tâm hồn tôi bấy lâu nay câm lặng
Và tim tôi bấy lâu nay thổn thức.
Bỗng hôm nay tôi nghe rạo rực
Trái tim câm đã bừng tỉnh hát ca!
Ồ! lẽ sống đâu phải ở nơi xa
Người Dũng Cảm tôi còn tìm đâu nữa?!
Có cần chi phải tìm trong khói lửa
Phải ung dung bước lên đoạn đầu đài,
Giữa vòng vây gầm thét trổ thần oai
Hay tung hoành ở trên lưng ngựa?!
Tìm ánh sáng làm chi khi tay có lửa?
Trời quanh ta, đâu cần ước trăng sao?!
Tim còn đập là còn có chiến hào
Và tình bạn nâng ta trên đôi cánh!...
Tôi tự hào được sánh bước bên anh
Tôi hiên ngang như măng cạnh tre già!
...Và căng ngực, tôi hát bài ca:
Về Anh - Lẽ Dũng Cảm trên đời!
HN ơi, đọc bài viết này của HN RV thấy thật là mỏi mệt .[xin phép HN , rv gọi bài này là bài viết vì RV thấy nó không giống bài thơ lắm , mà giống một phóng sự viết bằng thơ]. Có nhất thiết là phải đưa tất cả vào thơ không ? Có những đoạn rất hùng tráng:
[Trên bầu trời có những vì sao sáng
Trên trần gian có những người dũng cảm
Những con người sống bất khuất hiên ngang
Chết thanh thản đâu chịu làm trâu ngựa!
Những con người xông pha khói lửa
Lấy khúc khải hoàn ca vọng mười phương
Viết muôn tráng ca bằng mũi giáo, đường thương
Hồn muôn trượng và tấm lòng rộng mở!
Những con người như cánh buồm no gió
Lướt giữa biển khơi bão táp phong ba.
Thân gục ngã nhưng khí phách bay xa
Vào trang sách muôn đời nhân loại!...]
Và đây nữa:
Bỗng hôm nay tôi nghe rạo rực
Trái tim câm đã bừng tỉnh hát ca!
Ồ ! lẽ sống đâu phải ở nơi xa
Người Dũng Cảm tôi còn tìm đâu nữa?!
Có c ần chi phải tìm trong khói lửa
Phải ung dung bước lên đoạn đầu đài,
Giữa vòng vây gầm thét trổ thần oai
Hay tung hoành ở trên lưng ngựa?!
Tìm ánh sáng làm chi khi tay có l ửa?
Trời quanh ta, đâu cần ước trăng sao?!
Tim còn đập là còn có chiến hào
Và tình bạn nâng ta trên đôi cánh!...
Tôi t ự hào được sánh bước bên anh
Tôi hiên ngang như măng cạnh tre già!
...Và căng ngực, tôi hát bài ca:
Về Anh - Lẽ Dũng Cảm trên đời!
Những đoạn như vậy RV thấy thật là thơ . Còn những đoạn kia RV thấy hơi gượng ép. Hay là HN đang có tâm trạng riêng gì chăng?Nếu có thì RV xin không bình luận gì cả .Vì khi con người ta có tâm trạng thì THƠ cũng là nơi để ta gửI gắm tâm trạng đấy.Thân ái :D
Nàng thơ dễ tính
Chắc họ nghĩ nàng thơ dễ tính
Nên lân la đến tìm chuyện ỡm ờ
Câu nói dẫu chưa suông
Giọng lưỡi còn ngọng ngịu
Vẫn cứ thích đem lời tán tỉnh vu vơ
Bởi cô nàng vốn lặng lẽ suy tư
Tính ít nói, lại dễ gần, dễ tiếp
Khiến cho họ dẫu lưng gù mắt toét
Cũng tưởng mình đây bậc nhất trên đời
Cũng tưởng mình đây chiếm lĩnh mắt xanh rồi
Trên trần thế không còn ai bì kịp
Chỉ cần chịu điểm trang thêm đôi chút
Bộ râu rừng , đôi kính cận , mớ tóc hoang
là cũng đủ cho cô nàng chết được
Rồ cứ thế họ luôn mồm rối rít
Đi khoe mình " nhân ngãi " của nàng thơ
Nhưng còn nàng ? Vãn không nói một câu
Chỉ cười khẽ...như với bầy nhóc dại .
TRI KỈ
Rượu nồng chẳng uống mà say
Đàn kia chẳng dạo mà lay động hồn
Gặp tri âm giữa cô đơn
Như mùa hạn hán gặp cơn mưa rào
Xẻ chia cay đắng, ngọt ngào
Hồn ta, hồn bạn lặn vào trong nhau
HN đọc lại cũng thấy... mỏi mệt! :))
Vì nó đúng là "một phóng sự viết bằng thơ", viết về một nhân vật có thật mà HN đã rất ngưỡng mộ! Và khi viết nó, đúng là HN rất tâm trạng, có lẽ còn hơi bị khích động nữa!
Còn "Có nhất thiết là phải đưa tất cả vào thơ không ?" thì tùy người mà có câu trả lời khác nhau. Với Tố Hữu hay đặc biệt là Maiacopski, chắc câu trả lời là "có"!
Nhà thơ Hồ Chí Minh cũng viết:
Nay ở trong thơ nên có thép
Nhà thơ cũng phải biết xung phong!
:D
Bây giờ thì HN cũng thích câu trả lời "không" hơn, nhưng khi viết bài này, lúc HN 20 tuổi và đang rất ngưỡng mộ Maiacopski, thì câu trả lời là "có"!...
Bắt RV phải mỏi mệt vì món chay Sơn Tùng dọn ra để lâu không còn người nhấm nháp, để quán trống không lâu không tiện nên HN tìm được bài này viết về một người bạn đành đem ra, thay đổi khẩu vị của mọi người chút! :))
Riêng ST thì thấy vẫn hừng hực khí thế lắm , không mỏi đâu :)Nhưng cũng phải thừa nhận một điều là món ăn này không thể hợp khẩu vị của những người trẻ tuổi như RV nhỉ. Nhất là cái món chay của ST nữa :DRất khó nuốt .Vậy đến phiên ai trực nhật rồi , cứu mình với đi.
Canh năm rồi không sao ngủ được
Năm canh trường thao thức vì yêu
Đã đành khổ biết bao nhieu
Mà sao vẫn cứ liêu xiêu thế này
Vẫn hay được từ thời thiên cổ
Yêu là thương là nhớ suốt ngày
Người ta thương mướn khóc vay
Vì yêu mình phải đọa đầy tấm thân
Nàng mải miết kêu than là thế
Chàng thì đang kéo bễ vo vo
Nàng ơi sao chỉ khéo lo
Chàng thì có nhớ có chờ ai đâu
Yêu một mình nỗi đau muôn thuở
Vì chỉ thương chỉ nhớ một mình
Thà rằng có vạn mối tình
Còn hơn ôm một mối tình Đơn phương:D
Thực sự khâm phục Redriver , không những nói thẳng nói thật mà lại hết lòng hết sức vì thơ ( bằng chứng là thức rất sớm để làm thơ :D ) , điều này thật chẳng dễ chút nào Redriver ạ =D>=D>
NHOC ơi , không những hết lòng mà còn hết cả hơi nữa cơ đấy:((Vì uống nước chè nên không ngủ được chứ có phải dậy sớm đâu mà khen ghê thế :D
Nhưng mà có người đã ngủ 1 tý rồi lại còn thức dậy làm được mấy câu đối đáp rồi mới chịu ngủ tiếp thì có đáng khen không:))
YÊU!!!!!!!!!!!
Yêu không phải là ''chết ở trong lòng một chút ''
Mà yêu còn được lợi quá nhiều cơ
Này yêu được cả giấc mơ
Này yêu được đợi được chờ quanh năm
Này yêu ốm được'' khách ''thăm
Này yêu nhớ quá âm thầm càng yêu
Này yêu có bạn sớm chiều
Này yêu lại được nghe điều nhỏ to
Này yêu được tặng cả thơ
Này yêu lại có giấc mơ giữa ngày
Này yêu sớm tối vui vầy
Này yêu lai có bàn tay dịu dàng
Này yêu ăn nói khẽ khàng
Này yêu đi đứng vội vàng như bay
Nếu mà yêu quá cũng gay
Nhà thơ cũng phải bó tay xin hàng :D
Dù đã biết nếu yêu là khổ
Sao nghe lòng vẫn nhớ, vẫn thương
Đi qua mấy nhịp đời thường
Nữa yêu - yêu nữa, tơ vương rối bời!
Tôi chỉ có một thời để sống
Vẫn ôm đồm mơ mộng Tình yêu
Yêu nhiều nhưng nhận bao nhiêu
Anh đi bỏ lại chín chiều tương tư!...
River ơi , chủ đề này có dùng đến già cũng chưa cạn
Vu vơ
Em ngồi khẽ hát vu vơ
Để trái tim tôi vu vơ lay động
Lời yêu thì vụng mà tình yêu thì rộng
Câu hát gì thương quá đi thôi!
Em ngồi mấp máy đôi môi
Để trái tim tôi run run nhảy múa
Tóc em ngang vai , mắt em cỏ úa
Và lời yêu tôi ngỏ với riêng tôi!
Em đừng ngồi khẽ mấp máy đôi môi
Để bao trái tim thi nhau nhảy múa
Để riêng tôi ôm trái tim cỏ úa
Thả tình yêu theo câu hát vu vơ!
River ơi , chủ đề này có dùng đến già cũng chưa cạn[/QUOTE]
Đúng ,NHOC ạ. Chủ đề muôn thuở của thơ ca mà . Vậy mình cứ yêu đi :). Bao giờ chán thì thôi :DÀ quên , bao giờ hết nhiệm kì của RV chứ nhỉ .
YÊU
Em yêu lắm bàn tay cha gân guốc
Khi vuốt má em ,còn thấy cả nét thô
Ngắm tay cha em lại thấy đẹp cơ
Vì tay cha vững vàng đầy sức khỏe
Em yêu lắm mắt dịu dàng của mẹ
Ngắm nhìn em những lúc hát ca
Khi giận em mắt mẹ thật bao la
Như chứa đựng cả trời sao trong đó
Bàn tay cha bế ru em từ nhỏ
Và nâng bước em đi khi em đã lớn khôn
Ánh mắt mẹ sáng rực hơn ngọn lửa
Soi cho em đi tất cả những chặng đường
Còn bàn tay anh đến với em muộn hơn
Sao với em lại giống tay cha thế
Và mắt anh dịu dàng như mắt mẹ
Vẫn yêu thương cả những lúc giận hờn
Đối với em có hành phúc nào bằng
Khi em có cả cha và cả mẹ
Có cả anh tràn đầy sức trẻ
Với trái tim thật mạnh mẽ nồng nàn
Em chẳng biết nói gì hơn khi cảm xúc ngập tràn
Em đã dùng cả trái tim để nói
Em đã dùng hàng ngàn lời ca ngợi
Cũng chẳng nghĩa lý gì so với một chữ YÊU
Tôi yêu
Tôi yêu nhiều, tôi yêu biết bao nhiêu!
Yêu túp lều nát, mái nhà xiêu
Yêu người con gái chưa quen biết
Lặng lẽ đi qua ánh nắng chiều.
Chiều nao lại thấy lòng thương yêu
Dáng người em ấy bước liêu xiêu
Vai non toan tính già gương trẻ
Lặng lặng nhìn theo, lặng lặng yêu.
Chưa phải nhà thơ để được mơ
Chưa nặng chủ nghĩa để tôn thờ
Sao tôi thương mãi, tôi yêu mãi?
Sao đời để mãi tình bơ vơ?!
Tôi hiểu nổi sao hững với hờ
Với tình dang dở rất mộng mơ
Với người em ấy, người trai ấy
Muốn yêu, muốn biệt để nên thơ?!
Tôi hiểu nổi sao lệ với sầu,
Với đường tình ngắn bước dài lâu,
Với sang với hèn ngăn đôi lứa
Mà bạc tiền kia khéo bắc cầu?!
Tôi hiểu làm sao được công danh
Mà người đời vẫn mãi đua tranh
Mà tình đời vẫn theo nhau hát
Muôn miệng thế nhân vẫn xây thành?
Tôi mãi lạc loài, mãi trẻ thơ
Mãi tìm tình cảm, mãi ngẩn ngơ!
Bên người, tôi vẫn non dại lắm
Chập chững đi trong giấc mộng khờ!
Nhưng đời là cuộc chơi có lãi
Mọi thứ đều đổi trao thương mại
Của những người vui trong hãnh tiến
Và với họ tình thương là có hại!...
Và tôi yêu cũng nghĩa là tôi ghét
Yêu với hận cùng chung một tiếng thét
Dù tôi non, tiếng còn rất nông
Dù như bạn, tôi cũng là số không!
Tôi đã yêu và tôi đã dại
Tôi vẫn yêu dù tôi vẫn dại.
Dại với khôn! tôi thấy nghĩa chi đâu?
Nếu tính toán: tôi được mối tình sâu!
Tôi với bạn, cùng chung yêu nhân loại
Ngại ngần chi? xin mở rộng vòng tay!
Mắt trong mắt như lá biếc trong cây
Ta sẽ thấy muôn nỗi đau dịu vợi!
... Gọi Tình Yêu, Tình Yêu tới mau mau
Bạn đời ơi tôi chợt thấy mình giàu!
Tôi hiểu nổi sao hững với hờ
Với tình dang dở rất mộng mơ
Với người em ấy, người trai ấy
Muốn yêu, muốn biệt để nên thơ?!
Tôi hiểu nổi sao lệ với sầu,
Với đường tình ngắn bước dài lâu,
Với sang với hèn ngăn đôi lứa
Mà bạc tiền kia khéo bắc cầu?!
Tôi hiểu làm sao được công danh
Mà người đời vẫn mãi đua tranh
Mà tình đời vẫn theo nhau hát
Muôn miệng thế nhân vẫn xây thành?
Tôi mãi lạc loài, mãi trẻ thơ
Mãi tìm tình cảm, mãi ngẩn ngơ!
Bên người, tôi vẫn non dại lắm
Chập chững đi trong giấc mộng khờ!
HN, nghe già dặn . từng trải và khôn khéo lắm, chứ " không hiểu nổi " gi đâu.
Phương pháp đòn bẩy của HN thú vị đấy
TÌNH EM
Muốn nói với chàng từng ngày qua
Bằng tình yêu của thế gian này gộp lại
Bằng một đời đã qua những mùa đông vô vọng
Những mùa xuân hy vọng
Những mùa hạ khát vọng
Những mùa thu hoài vọng xôn xao.
Nhưng biết đâu chàng đau
Biết đâu tình yêu này quá nặng
Biết đâu chàng mãi là mây phiêu lãng
Hờ hững trôi đi.
Sao em nói năng thật kì
Sao em biết anh là mây phiêu lãng
Sao em biêt tình yêu này quá nặng
Đối với anh
Sao em chỉ suy diễn có một mình
Mà không biết anh đã đợi tình yêu này từ lâu lắm
Trái tim anh đang đau vì mùa hè khát vọng
Cũng đã từng nhức nhối bởi hoài vọng của mùa thu
Đã xôn xao hy vọng xuân chuyển mùa
Rồi thất vọng khi đón đông vô vọng
Em biết không tim anh hoài mong ngóng
Và đang đón chờ một kì vọng ở tương lai
Em hãy đến đi , hãy đến nhanh em ơi:)
Được không MMS?
YÊU
Tôi yêu lắm đôi mắt hình viên đạn
Khi em nhìn xuyên thấu cả tim tôi
Đến hôm nay tôi chợt rụng rời
Lại được thấy mắt em màu cỏ úa
Không biết khi yêu tôi mắt em màu gì nữa
Nhưng mắt em có màu gì thì tôi vẫn cứ yêu:D
TÌNH YÊU
Vương trong hương hoa ngọt ngào say đắm
Tay nương trong tay dịu dàng êm ấm
Bay lên cao giữa bồng bềnh mây xanh thắm
Khuất trong nhau và tan biến cùng nhau.
Ngàn muôn kiếp kiếp sau
Mùa thu luôn quyến rũ nơi nhau…