MS đang nghĩ về cái QUÁN THƠ của chúng mình nếu tất cả không làm thơ nữa mà :clown: cái này để riêng có thể lại là 1 gợi ý mới
HN kết = đoạn sau của MS cơ mà
Printable View
@ BT:
Đã sửa theo ý bạn.
@ MS:
Cảm ơn MS vì mọi người. Nhưng bài kia vẫn để thành một bài riêng nhé, rất hay đấy!
Có 1 chàng trai và 1 cô gái , 2 người họ rất yêu nhau . Chàng trai rất thích cảm giác mạnh nên đã chọn môn thể thao Đua Xe . Còn cô gái thì ngược lại , rất sợ tốc độ cao . Chính vì điều đó mà đã có 1 lần chàng trai đèo cô gái trên 1 chiêc Moto phân khối lớn , đi với tốc độ cao với hi vọng rằng cô gái sẽ bớt sợ tốc độ hơn . Hai người cũng đã vui vẻ cùng nhau boon boon trên đường quốc lộ mặc dù cô gái cũng cảm thấy hơi sợ .
Chàng trai đang chạy với vận tốc 150km/1h thì cô gái cảm thấy không an toàn liền nói :
_ Anh ơi ! anh chạy chậm lại thôi em thấy hợi sợ
Chàng trai liền đáp :
_ Không ! anh thích thế này hơn
Cô gái vội đáp :
_ Như này không an toàn đâu .... anh chạy chậm lại được không ?
Chàng trai nói tiếp :
_ Anh sẽ đi chậm lại ... nhưng em phải ôm anh thật chặt .....
Cô gái liền làm theo lời chàng trai , ôm anh thật chặt và nói :
_ Được rồi ! giờ anh đi chậm lại được chưa
Chàng Trai nói :
_ Nhưng cái mũ bảo hiểm anh đang đội nó vướng quá vì thế anh thấy em chưa ôm anh chặt . Em tháo giúp anh cái mũ ra và đội vào rồi ôm anh chặt vào nha.
Cô làm theo và nói :
_ Được rồi giờ anh đi chậm lại đi nguy hiểm lắm
Chàng trai nói tiếp :
_ Em này ! giờ em có thể nói to lên tiếng rằng " Em Yêu Anh " không ??
Cô gái vội vàng hét lên " Em Yêu Anh , Em Yêu Anh Nhiều Lắm Vì Thế Anh Đi Chậm Lại Đi Để An Toàn Cho Cả Hai "
Chàng trai cảm thấy như ấm thêm trong cái rét của mùa đông , và trong khi cái chết đang kề sát bên mình .
Các bạn biết không , sáng ngày hôm sau , trang nhất của một tờ báo có viết rằng : có 1 vụ tai nạn ở đường quốc lộ gồm 1 người con trai và 1 người con gái , và trong đó có 1 người sống là cô gái và 1 người chết là chàng trai.Như thế mới biết rằng không phải là chàng trai không muốn đi chậm lại , mà khi bóp phanh thì chàng đã phát hiện ra là phanh bị hỏng vì thế đã nhường chiếc mũ bảo hiểm cho cô gái và chấp nhận hi sinh vì người mình yêu .
Bạn Nam thiên vào nhầm chỗ rồi . Đây là quán thơ , người ta đang ngâm thơ thì bạn lại vào đọc truyện . Kì quá . Đã được nhắc khéo rồi mà bạn ko để ý sao .
Tình yêu là gì?, mà thế giới phải khóc,
khi mộng mơ... vỡ tan tành
Tình yêu là gì? mà tôi cố níu với,
giấu niềm đau, nhói tim tôi
Thế giới ấy, ôm đầy những hy vộng,
rồi một ngày, trắng đôi tay
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây...
Ngọt ngào bờ môi, tôi đã thắm tiếng nói,
giấu lời kia... nghe để cười
Nụ hôn nồng nàn, còn đắm mê choáng vang,
sao giờ đây, xa...ngút ngàn ?
Thế giới ấy, tan thành đám mây vàng,
gieo trong tôi, nỗi hoang mang
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây
Một ngày nào đó, trong cuộc đời,
Không còn ai, khóc cho một người
Làm sao em với, nỗi cô đơn, khi mùa đông,
đã ngủ quên, bên dòng sông... xưa vắng lạnh
Một ngày nào đó, trong cuộc đời
Khi tình yêu, chết không một lời
Ðời tôi như, chiếc lá chới với, em nằm yên,
bên dòng sông, không còn ai...
Nhớ thương người.
@ MS:
Cảm ơn MS vì mọi người. Nhưng bài kia vẫn để thành một bài riêng nhé, rất hay đấy![/QUOTE]
Ôi! không ngờ .Vậy là đã có một NẾU NGÀY MAI EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA rồi!
RV thấy thật là cảm động .Tận những 4 đồng tác giả mà vẫn thành 1 tư duy , 1 hồn thơ thống nhất .Thế mới biết khi người ta đồng cảm thì việc gì cũng thành công các bạn nhỉ.Mình thấy chủ đề kia chị MMS đã nói hết rồi còn gì . Thôi mình dừng đi cho BT còn được làm chủ quán nữa chứ :)
Mình ủng hộ ý kiến của REDRIVER=D>=D>=D>.
@ MS:
Cảm ơn MS vì mọi người. Nhưng bài kia vẫn để thành một bài riêng nhé, rất hay đấy![/QUOTE]
Tuy nhiên mình vẫn tếu 1 tí nhé
Nếu ngày mai chúng mình không làm thơ nữa nhỉ
Những tài năng này mà bỏ đi thật phí
Sẽ chẳng còn ai nhớ đến Red xa xôi
Sẽ chẳng còn ai nhắc đến Hà nội ơi
Sẽ chẳng còn ai gọi dịu dàng Đặng Tuấn
Sẽ chẳng còn ai khen ngợi Béo tròn
Sẽ chẳng còn ai chờ đợi Nhóc héo hon
Và sẽ chẳng còn ai nhớ Mimosa mỗi sáng
Vậy thì mình cứ làm thơ đi các bạn
Thơ là tim là óc của chúng mình
Và chỉ khi nào mấy đứa ''hy sinh''
Chắc lúc ấy muốn làm thơ cũng khó .......N...H...Ỉ ...!!!!!!!!!!!!
Nếu ngày mai ta không làm thơ nữa
Những "tài năng" này sẽ... ra phố nghịch mưa!
Nhưng HN vẫn nhớ Red xa xôi
Và ru con, mong Red hát: Hà nội ơi!
Đỉnh non cao Sơn Nữ hú kêu tên Đặng Tuấn
Lũ trò hư nem nép sợ Béo tròn
Những con nghiện vẫn đợi Nhóc héo hon
Bồ Tùng Linh tương tư Mimosa mỗi sáng
Ta chẳng bỏ được thơ đâu các bạn
Thơ là chân là cẳng chúng mình
Và khi nào mấy đứa ''hy sinh''
Lại đàn đúm làm thơ trong cõi khác ....
Ôi! không ngờ .Vậy là đã có một NẾU NGÀY MAI EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA rồi!
RV thấy thật là cảm động .Tận những 4 đồng tác giả mà vẫn thành 1 tư duy , 1 hồn thơ thống nhất .Thế mới biết khi người ta đồng cảm thì việc gì cũng thành công các bạn nhỉ.Mình thấy chủ đề kia chị MMS đã nói hết rồi còn gì . Thôi mình dừng đi cho BT còn được làm chủ quán nữa chứ :)[/QUOTE]
Hèm . Có mình đây !
Bao nhiêu ngày thai nghén
Đã đến lúc ra tay .Hiii
Chủ đề của mình là XA nhé.
Với chủ đề này thì mình thấy không thể rap được nữa rồi . Đành phải chuyển sang rumba của RB thôi nhỉ .
XA
Nhà em xa nhà anh
Qua bao nhiêu phố nhỏ
Tình em xa tình anh
Bởi giọt sầu nức nở
Cái gì đang ngăn cách
Nhà em với nhà anh
Ai người đang thử thách
Một tình yêu chân thành
Em muốn gọi tên anh
Mà sao không nói được
Bởi mắt em tràn nước
Và tim đang nhói đau
Em muốn vượt đêm thâu
Đến bình minh chói lọi
Anh ơi , anh ở đâu
Có nghe tình em gọi
Tình em là dòng sông
Sóng mênh mông dào dạt
Đón thuyền anh vào lòng
Nắng xôn xao bờ cát
Cho dù tim sẽ nát
Cho dù mắt sẽ lòa
Cho dù phải cách xa
Mãi yêu anh ....trọn kiếp !
Cám ơn cả nhà đã nhiệt tình tham gia NẾU và cuối cùng đã có một NẾU NGÀY MAI EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA thật tuyệt
Thậm chí có cả NẾU NGÀY MAI TA KHÔNG LÀM THƠ NỮA :clown:
Hy vọng các bạn ghé thăm QUÁN THƠ Dancesport sẽ cảm thấy dừng chân được.
Và biết đâu, chúng ta sẽ có thêm nhiều thành viên ruột nữa, đấy là điều MS rất muốn.
Bàn giao chức chủ quán lại cho BT nhỉ
Chào cả nhà cho mình XA chút nhé . Không Xa ngay bây giờ chắc khó còn cơ hội xa nữa mất :D
Người đừng cách xa như thế
Buồn tôi biết sẻ vào đâu
Có biết nỗi đời mỏng mảnh
Chỗ vui cạn chỗ buồn sâu
Thở than cho vơi gánh nặng
Than thở cho đỡ lòng đau
Tôi đi một mình lủi thủi
Buồn là cái bóng theo sau
Như không bao giờ chia cắt
Thể như cứ đến bạc đầu
Nén buồn mang đi chôn cất
Nhang khói mờ ảo hắt hiu
Lụi luôn cả niềm vui sống
Dần tan trong chạng vạng chiều
NẾU NGÀY MAI TA KHÔNG LÀM THƠ NỮA
Nếu ngày mai ta không làm thơ nữa
Thì quán thơ sẽ rêu mốc bụi mờ
Đặng Tuấn cả ngày chuyênh choáng lơ mơ
Ôm cút rượu - cafe đâu mà uống.
Nếu ngày mai ta không làm thơ nữa
Còn đâu Rumba cạnh khóe Chacha
Beotron mải mê lăn trên bục giảng
Hà Nội ngẩn ngơ theo những bóng ma.
Nếu ngày mai ta không làm thơ nữa
NHOC trở về lạc lối giữa quán nhà
Mimosa mãi góc rừng thui thủi
Lang thang cùng sơn nữ nhặt hoa.
Nếu ngày mai ta không làm thơ nữa
Những "tài năng" này sẽ... ra phố nghịch mưa!
Nhưng Hà Nội vẫn nhớ Red xa xôi
Và ru con, mong Red hát: Hà nội ơi!
Đỉnh non cao Sơn Nữ hú kêu tên Đặng Tuấn
Lũ trò hư nem nép sợ Béo tròn
Những con nghiện vẫn đợi Nhóc héo hon
Bồ Tùng Linh tương tư Mimosa mỗi sáng
Ta chẳng bỏ được thơ đâu các bạn
Thơ là chân là cẳng chúng mình
Và khi nào mấy đứa ''hy sinh''
Lại đàn đúm làm thơ trong cõi khác ....
Nếu ngày mai chúng mình không làm thơ nữa nhỉ
Những tài năng này mà bỏ đi thật phí
Sẽ chẳng còn ai nhớ đến Red xa xôi
Sẽ chẳng còn ai nhắc đến Hà nội ơi
Sẽ chẳng còn ai gọi dịu dàng Đặng Tuấn
Sẽ chẳng còn ai khen ngợi Béo tròn
Sẽ chẳng còn ai chờ đợi Nhóc héo hon
Và sẽ chẳng còn ai nhớ Mimosa mỗi sáng
Vậy thì mình cứ làm thơ đi các bạn
Thơ là tim là óc của chúng mình
Và chỉ khi nào mấy đứa ''hy sinh''
Chắc lúc ấy muốn làm thơ cũng khó
[QUOTE=NamThien;7200]
Tình yêu là gì?, mà thế giới phải khóc,
khi mộng mơ... vỡ tan tành
Tình yêu là gì? mà tôi cố níu với,
giấu niềm đau, nhói tim tôi
MS cảm nhận được tình cảm rất thật của Nam Thiên
Bài thơ khá ám ảnh
Hãy cho mọi người được đọc nữa đi NT
NỖI LO ÂU MÙA HẠ
Đôi khi tôi bỗng thấy mùa hạ xa vời
Dẫu đã cháy bỏng giữa lòng tôi vầng mặt trời yêu dấu
Cơn mưa đầu mùa với bao sắc mầu , dẫu chưa bao giờ như thế
Giây phút lặng im vọng lên những thanh âm chưa như thế bao giờ
Mùa hạ vẫn xa xôi như nỗi mong chờ
Vẫn chưa hết mơ hồ đi giữa lòng mùa hạ
Vẫn lo âu khi bầu trời trong quá
Vẫn lạc hoài trong nối tiếp những cơn mê.
Có phải cho riêng tôi nên mùa hạ lại về
Nên đầy ắp nôn nao trên lá biếc
Nên bầu trời xanh trong tha thiết
Nên khát khao cứ cháy mãi không thôi?
Nhưng tôi vẫn thấy mùa hạ xa vời
Khi có một âm điệu chơi vơi ...chơi vơi...
rồi rơi đi mất...
[QUOTE=Nhoc4ever;7218]Chào cả nhà cho mình XA chút nhé . Không Xa ngay bây giờ chắc khó còn cơ hội xa nữa mất :D
Mình thêm XA này nhé
Không nhỡ mai nghĩ lại không dám xuất bản nữa ấy chứ
XA
Em nhớ mãi một lần anh đi xa
Anh bảo em rằng mình hãy xa nhau nhé
Bọn trẻ ngây thơ, đâu biết rằng bố đã xa cách mẹ
Chỉ một lần thôi , và chẳng biết sẽ xa đến bao giờ
Em vẫn âm thầm , cặm cụi làm thơ
Ghi dấu ấn của một thời xa xôi ấy
Với các con ngày ngày em vẫn dạy
Để chúng biết tránh xa cam bẫy của cuộc đời
Nhưng chỉ một mình em thì khó lắm anh ơi
Vì em biết mình còn non nớt lắm
Em vẫn biết con đường của hai ta đã cách xa vạn dặm
Như hai đường thẳng song song không gặp lại bao giờ
Bọn trẻ nhớ anh và vẫn rất ngây thơ
Chúng nói với em hàng ngày:mẹ đừng xa lánh bố
Có những lúc em thấy mình bé nhỏ
Trong tình yêu của những đứa con thiếu bố , mà vẫn rất vị tha
Em không bao giờ tha thứ cho con người xấu xa
Đã có trong anh, từ khi anh nói lời xa cách
Với các con không bao giờ em biện bạch
Cho sự cô đơn xa xót của chính mình
Em biết rằng em sẽ phải hi sinh
Để dành cho các con một tình thương trọn vẹn
Và sẽ phải lái được con thuyền vào đúng bến
Chỉ với một mái chèo
Với một mình em tình có thể rất nghèo
Nhưng với các con
em muốn dành cả tình thương là đại dương vô tận
Và mong rằng mối tình ngang trái kia sẽ chết trong ân hận
Để anh có thể lại được về sau một chuyến đi xa
Lúc bấy giờ anh đọc những vần thơ
Anh sẽ hiểu tình yêu mẹ con em dành cho anh...
Nhiều như thế đó!
[QUOTE=beotron;7229]Thật may là chưa đến mai, BT chưa kịp nghĩ lại, và mọi người kịp đọc 1 bài thơ thật cảm động. MS cũng kịp rơi nước mắt
Tặng BT bài thơ này của Kim Ngân, có gì đó là bóng dáng của EM - của người đàn bà kia
ĐỌC THƠ ONGA BECGON
VÕ KIM NGÂN
“Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!”*
Người phụ nữ đi trong mưa gió với nỗi buồn.
Chị cô đơn trên các ngả đường
Để đến đâu cũng tấm biển kia chắn lại .
"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng !”*
Chị thật buồn và khổ lắm phải không ?
Nhưng sao chị vẫn nhân từ,hiền hậu thế ?
Với “kẻ không vui”
-người “đến bây giờ là bạn cũng không”*
Chi vẫn ân cần, đa cảm biết bao
Không oán thán, chỉ buồn
Nỗi buồn không thể tả
Kéo chị đi cho mưa gió vỗ về...
“Dịu dàng quá!”
Gió mưa dịu dàng với mọi nỗi đau...
Chị ra đi
Chiếc bóng mảnh mai giữa trời mưa gió
Không một chốn nào cho chị nương thân
Thành phố to, cửa sổ nhà ai đèn sáng quá!
Bóng chị lẻ loi ở cuối con đường.
Giọt mưa hay là nước mắt
Cứ long lanh hoài ở giữa câu thơ...
CÂU CHUYỆN MƯỜI NĂM
Chỉ có một lần thôi
Em hỏi, anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau
Biết đi đâu về đâu
Con đò không bến đợi
Ôi cây xanh tình đời
Có nghe lòng ta gọi
Những mùa xuân đã qua
Tiếng ve về thổn thức
Gió thổi vào đêm hè
Kể chuyện mười năm trước
Chỉ có một lần thôi
Em hỏi, anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau
Nơi tình yêu bắt đầu
Cũng là điều khó nhất
Trái tim dù biết hát
Nhưng tình đời dễ đâu
Những đôi lứa yêu nhau
Có nghe tôi kể lại
Chỉ một lần trót dại
Thế mà thành chia phôi
Chỉ có một lần thôi
Em hỏi, anh im lặng
Thơ của Onga Becgon
Trái tim dù biết hát
Nhưng tình đời dễ đâu
Một bài thơ XA nữa của Becgon Ônga nhé, mặc dù cả bài thơ không có chữ XA nào
MÙA LÁ RỤNG - Ônga Becgôn
Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo
những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ :
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!”
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn…
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi…
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá…
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!…
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”
(Bằng Việt dịch)
Đồng ý với MS, may mà chưa đến mai, không thì mọi người lại không được đọc bài thơ cảm động này! =D>
Qua bài thơ thứ nhất, mình hiểu chủ đề của BT là sự xa cách về khoảng cách địa lý và tình cảm, nhưng giờ với cách bôi đậm thế này, dường như chỉ cần có chữ xa là đủ?! :-/
Xin chủ quán giải thích?
Vẫn có một chữ xa đấy chứ MS? Hay là trong bản tiếng Nga không có?
Cảm ơn MS, bây giờ mình mới được đọc một tác phẩm khác của Olga 5ekgon, ngoài Câu chuyện mười năm mà có lẽ nhiều người Việt biết. Nhưng giá bài này được post trước bài thơ của Võ Kim Ngân thì hay hơn nhỉ!
Có một dòng sông chảy xa nguồn
Có một dòng sông
Chảy cồn cào trong nỗi nhớ
Sóng vỗ ầu ơ
Ru đêm trăng dát bạc,
Vi vu sáo hát
Gió căng buồm đưa nôi.
Xa lắm rồi, ký ức ngược dòng trôi
Lập loè kỷ niệm tìm về lắng đọng
Người đi dùng dằng như sóng
Nước mắt ướt ngày chia xa,
Sông ơi sông nghe thầm kín lời ca
Những chuyện đã qua, những điều chưa nói…
Ai vẫn cắm sào gác đò đứng đợi
Bên một dòng sông đã chảy xa nguồn...
Đúng đấy ạ .Vì với nếu thì chỉ có một nghĩa khi nó ở trong cặp liên từ NẾU và THÌ . Còn XA thì nghĩa rộng hơn ạ . Lúc thì nó là tính từ đơn thuần như xa xôi , xa cách , xa lánh , đi xa , tránh xa , xót xa , như BT dùng ạ . Có lúc nó lại được danh từ hóa như Chiến xa ,Đại xa ...Nên BT cho mở rộng để dễ viết đấy ạ .Xin cám ơn mọi người đã hưởng ứng và chia xẻ ạ!
[QUOTE=mimosa;7237][QUOTE=beotron;7229]
Thật may là chưa đến mai, BT chưa kịp nghĩ lại, và mọi người kịp đọc 1 bài thơ thật cảm động. MS cũng kịp rơi nước mắt
Tặng BT bài thơ này của Kim Ngân, có gì đó là bóng dáng của EM - của người đàn bà kia
Cám ơn MMS đã chia xẻ. MMS biết không BT cũng đã khóc khi viết nó đấy .
Chủ quán đã mở rộng thế này thì chúng mình tha hồ mà XA nhé .Đây là XA của RV nè:
Năm qua, tháng lại, ngày chờ.
Tháng thì mau tới, ngày chờ lâu đi.
Qua ngày đoạn tháng đến kì,
Xa xôi cách trở biết vì ai đây
Dẫu anh vạn dặm có hay
Xa anh em vẫn ngày ngày ngóng trông
Em thì ngàn nỗi nhớ mong
Biết khi xa cách ,thì lòng dễ xa
Yêu nhau mấy núi cũng qua
Nên chăng hãy lội sông xa đèo gần
Muôn vàn khó nhọc đến thân
Trùng trùng điệp điệp mười phần chia ly
Chẳng gì ngăn được người đi
Ngại ngùng cũng vẫn chỉ vì chữ thương
Xa xôi ai đó vấn vương
Dẫu xa xa nữa có thương thành gần
''Xa nhau'' vốn dĩ NGƯỜI TRẦN!
RV phải công nhận với HN là theo NHOC mệt thật .Huuuuu:((
XA
Giờ đã cách xa
Biền biệt
Ngàn trùng
Khắc khoải.
Giấc ngủ nửa chừng
Thao thức ngập ngừng
Nỗi nhớ nóng bừng, da diết.
Em rắc vào trời tuyết
Em ném vào đêm sâu
Em xé nỗi nhớ
Se nối hai bán cầu
Để trong giấc mơ đêm đêm
Chàng luôn về bên em
Nồng nàn
Êm ấm
XA
Anh và em ở rất xa nhau
Nhờ tình yêu mà con đường chợt ngắn
Mỗi khi giận nhau con đường bỗng dài vô tận
Còn lúc nhớ nhung chúng mình vẫn chắp cánh bay
Vậy mà giờ đây
Con đường bỗng thành xa ngái
Bởi tình yêu đã đi mãi
Không về
Vẫn khoảng cách đấy thôi
mà mỗi lần đi qua chợt thấy rất nặng nề
Như có ngàn cân
Đè lên tim bé nhỏ
Ai cũng bảo yêu là đau khổ
Nhưng em chẳng hình dung lại khổ đến thế này
Con đường khi xưa rợp bóng những hàng cây
Thường che cho mình giữa trưa hè nắng nóng
Và đã từng thấy nụ hôn nồng nàn cháy bỏng
Khi buổi đêm anh tiễn em về
Hàng cây năm xưa nhựa sống tràn trề
Sao giờ bỗng ủ ê như chưa từng xanh vậy
Em chẳng còn nhìn thấy màu xanh gọi vẫy
Tình đã xa
Em chỉ còn nhìn thấy
Lá úa vàng!
Và mỗi khi Xuân sang
Em nhìn cây vẫn chỉ thấy một màu khô héo
Và con đường càng lúc càng XA!