Originally Posted by
TaTango
Ghi nhận những điều của các bạn nhận xét nhưng mình không phải tác giả nên không sửa được.
Không hiểu sao khi Ta.tango đọc câu thơ này
Gói ghém đời mình trong hạt cát,
Kết tinh thành viên ngọc trong tâm.
Rồi bỗng một ngày tàn binh rã ngũ,
Hóa kiếp con người làm kiếp thú.
Sống trong rừng đèo heo hút gió,
Đói ăn sâu bọ, lá cây.
Khổ sai một kiếp tù đầy sa cơ.
Sống còn nhờ chút tình thơ.
Còn thơ, còn mộng, còn mơ không ngừng.
Đêm nằm, gậm bánh trăng sừng,
Chiều hôm ngồi nhấp rượu rừng sương sa.
==> Thấy rằng khoảng cách đã trở nên thật gần giữa cái sống và cái chết và cái chết trở nên nhẹ nhàng với những câu thơ bắc cầu. Câu thơ đã đi vào lòng người đọc của Ta.tango, như vậy thơ đã có giá trị của nó phải không các bạn?