Cảm giác của mình thì không rõ lắm, không nhớ được. Tâm trí để hết ở bản nhạc rồi - à, còn thêm ở chỗ lưu ý để tránh "Bộ giao thông vận tải" của các cặp khác.
Còn thì thực tế không giống như Anhshimano bê cái nong hoa hồng mà là bê các kiểu thúng với mùi gôm, mùi amoniac từ tóc của các madam sau khi từ hiệu làm đầu ra. Thỉnh thoảng - như trúng số độc đắc trong những năm tháng dài mua vé sổ số - mới thấy mùi nước hoa thanh tao và những bước chân nhẹ nhàng, bay lướt và duyên dáng.
Sự bồng bềnh, lâng lâng, nhẹ nhàng thì đa số chỉ có được sau khi bản SW kết thúc và đi về chỗ (có thể là do hài lòng, có thể là như lúc vừa kết thúc 1 bản Rock - heavy - metal).
Cũng có thể có vết thương, nhưng không phải là vết thương lòng mà là vết thương ở bàn chân, ống chân do lĩnh thiết cước, uyên ương cước, bàn long cước... Mình đếm chắc không dưới 10 vết sẹo mỗi bên rồi, Anhshimano thật là may mắn không bị vết nào.
Bye Bye.

Đánh dấu