
Originally Posted by
Phoenix HCMC
Kinh nghiệm duy nhất chị muốn truyền lại lớp trẻ dù ở môi trường nào "Mình vẫn là chính mình". Nhân ngày Phụ nữ Việt nam mình vùng lên chút xíu kể lại câu chuyện sau đây. Mong các mem nam vì ngày này nương tay không chém
Những năm 80 còn bao cấp, ăn bo bo nhưng các Cậu, Dì mình học trường Tây trước 75 nên thích nhảy nhót và dạy cho mình. Khi đó xã hội còn phong kiến. Chỉ vì mê nhảy múa ca hát như Lam cô nương và thích gì làm nấy, ăn to nói lớn như nietban mà PHCM mang tiếng ăn chơi. Gia đình chồng là nhà giáo người bắc cổ nên lần đầu tiên nhìn thấy nàng dâu tương lai mắc váy áo hở vai thì "dị ứng" lắm, sau khi tìm hiểu biết "thành tích" nàng này nhảy nhót tận HN, Vũng tàu chứ không chỉ SG thì có chế độ "quan tâm" đặc biệt. Và PHCM đã hứa với mình sẽ sống khác đi trở thành người phụ nữ "công dung ngôn hạnh" theo tiêu chí của thời đó. Dã từ nhảy nhót, dã từ bạn bè.
12 năm làm dâu thú vui duy nhất của mình ngoài giờ làm việc là đi học, lê lết hết trường nọ trường kia học hết tiếng Anh, học sang bằng ĐH thứ 2, học các lớp computer, lập trình (không thành công vì giờ này vẫn dốt), học MBA xong, chuẩn bị ra nước ngoài học Tiến sĩ thì gia đình không cho học vì mỗi lần thi xong 1 môn là lớp mình phải kèm về nhà sợ bị xỉu dọc đường hoặc sợ nửa đêm gia đình phải chở đi bệnh viện cấp cứu. Đến năm 1998 nhìn lại thấy mình có quá trời bằng cấp và sách vở mà tiền thì không có, thế là lao vào đi kiếm tiền. Nào là dịch sách, nào là dạy học, nào là làm dự án, làm tư vấn. Đến 2004 mình có đủ tất cả địa vị, tiền bạc nhưng vẫn cảm giác cuộc sống của mình thiếu thiếu cái gì đó. 2006 sau cơn bệnh nằm giường 2 tháng suy nghĩ, và sau khi học yoga, họcThiền mình hiểu ra hơn 20 năm qua mình không được sống cuộc sống của chính mình. Ban đầu vì trẻ người, non dạ mình đã từ bỏ chính con người mình, từ bỏ tự do cá nhân làm phụ nữ theo mẫu rập khuôn của xã hội. Sau đó cái Tôi to đùng đã dẫn mình theo ảo vọng danh lợi và biến mình thành cỗ máy cứng ngắc làm việc và tính toán. Mình đã là nô lệ của chính những ảo vọng đó, tự từ bỏ freedom.
Khi hiểu ra mình không còn quan tâm địa vị, danh lợi, bớt làm việc và enjoy life hơn, mình đi du lịch và quay lại đam mê trước đây của mình Dancing. Suy cho cùng mục đích của tất cả mọi người khi học tập, làm việc lấy chồng/vợ, sinh con đều là tìm đến 1 cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Không thể nào hạnh phúc, vui vẻ khi mình không được là mình hoặc mất tự do sống. Tất nhiên phụ nữ VN thường lấy hy sinh vì chồng con làm hạnh phúc nhưng cũng không thể vì gia đình mà " tự đánh mất mình". Sau 25 năm, giờ đây mình lại trở về con người thật ham vui, lãng đãng, lơ mơ... giống Châu Bá Thông, khoái lắm.
Đánh dấu