Đêm xuân cuối cùng ra đời được là nhờ Có một mùa hạ của mimosa
Mimosa đã viết
Có một mùa hạ rất hay! hay đến nỗi HN thấy cần phải viết cái gì đó họa theo chủ đề tương xứng, mà lại phải thật "Jazz" để khỏi phụ lời nhận xét của DangTuan!
Nhưng đầu óc lúc ấy trống rỗng không chút xúc cảm thơ nào, chỉ có lòng thì thôi thúc phải viết gì đó. HN bèn ngồi xuất thần hồi tưởng, để ký ức dẫn dắt, và quyết định thấy gì viết nấy, không để ý đến bất cứ một logic nào. Chính vì thế mà MS thấy
Đêm xuân... "này đầy ma mị và tràn khát khao của một người quá tham lam.". Nếu cần phải có, thì nó chỉ có một logic duy nhất, đó là toàn bộ cái "ma mị và khát khao" ấy từ trong đầu của "một người quá tham lam" chui ra, khi "
Có một mùa hạ nồng nàn ào về trước cửa"!
"Trời ah, đã đủ cho 1 đêm cuối cùng rồi chứ"
Vâng, sẽ là đủ cho một đêm cuối cùng nếu "
Chút lạnh nồng nàn ngủ bên trăng non" và "Khăn hồng
thiết tha trao bên thềm vắng"
Chứ không phải:
Chút lạnh ngại ngùng ngủ bên trăng non
Khăn hồng tối qua còn vương vết son
Ai bỏ quên hờ hững bên thềm vắng"
Cũng thế, nếu:
"Ký ức nào cũng gợi về em,
Ngọn gió đưa hương đêm, nhắc anh nhớ hương tóc em dịu dàng xõa trên ngực anh..."
Chứ không phải:
Ký ức mông lung, ký ức dịu dàng
Ngọn gió se se, ngọn gió lang thang
Ai mờ ảo rũ tóc trong vườn vắng.
Thì HN đã yên lòng với một đêm xuân cuối cùng đã có!
Với một người vẫn còn thiết tha
"
Thèm áo ai đan, thèm rét nàng Bân"
thì nhất định:
Đêm xuân cuối cùng đêm xuân chưa đến
Và vì thế
nên người ta cũng đâu có thể biết:
Đêm xuân cuối cùng đêm đen hay trắng
phaỉ không?!
Nên MS ơi, cứ nên "tin đêm xuân cuối cùng ... chưa đến" đi, sẽ thấy cuộc đời đáng sống biết bao, vì còn có điều huyền diệu đang đợi ta ở phía trước!
Vì thế, và nên thế, nên:
ĐÊM XUÂN CUỐI CÙNG NHẤT ĐỊNH LÀ CHƯA ĐẾN!

Đánh dấu