[QUOTE=Hanoian;6356]Bài thơ hay quá!
.Lại một cảm xúc về mưa gửi đến góp vui cùng các bạn nhé .
Mỗi trận mưa đều có tâm sự nhỏ
Những người vô tình chẳng biết được đâu
Mưa cũng như người cũng buồn vui trăn trở
Mượn góc THƠ này than thở đôi câu.
Khi mưa buồn hạt của mưa rất nhỏ
Như hạt bụi thôi mà ,vương trên tóc nàng xuân
Mưa theo người đi , đến mọi nẻo xa gần
Vương một chút lên quần lên áo nữa
Thêm một chút lạnh thôi Mưa giống như cánh cửa
Rất vô tình cho đôi lứa gần nhau
Tay cũng vô tình nhẹ vuốt lên đầu
Môi cũng vô tình chạm hạt mưa trên má .
Những khi vui mưa cũng không nghịch phá
Chỉ rào rào trên những mái tôn
Và vẫn ngọt ngào dù đang mưa hối hả
Kéo áo mưa vào ,cho đôi lứa gần nhau hơn
Tóc ướt đẫm , tay lại vô tình vuốt
Môi vẫn vô tình trên má nhạt nhòa mưa
Tiếng rào rào làm giật mình thảng thốt
Những trái tim chung nhịp đập lúc mưa đùa.
Còn lúc giận hờn thì mưa ghê gớm thế
Mưa biến thành giông thành bão quật lên người
chẳng còn hiền đâu như những lúc mưa cười
Và cũng chẳng nhẹ nhàng như mưa buồn đâu nhé
Muốn đến gần nhau để tìm lại những phút giây vui vẻ
Thì mưa trút giận hờn như thể cách xa thêm
Mưa chạy băng băng vượt cả bóng đêm
Thành tia chớp trong màn mưa giăng kín
Có đôi lời gửi đến Người THƯƠNG MẾN
Đừng để mưa giận hờn mà hãy khiến mưa vui !
Last edited by redriver; March 25th, 2010 at 07:23 PM. Reason: sai ct
KHông biết đã tự bao giờ
Em rời xa tôi – xa quá
Tay không còn nắm bàn tay
Quờ trong đêm thu yên ả
Đơn côi trong chiều nhạt nắng
Chiếc lá xanh buồn rũ mình
Còn đâu ngày xa xưa ấy
Ai ngồi đếm lá rung rinh
Bên kia đôi bờ ảo vọng
Đời như câu hát chòng chành
Với em lòng ta rất thật
Ai còn nhớ mắt lá xanh.
Take it easy. Let's simplify the life
Có người nói xấu mình ghê quá kìa![]()
Take it easy. Let's simplify the life
... Em về chốn cũ một mình
Chẳng hay rêu mọc ngõ tình. Trượt chân
Dại em nhận dại, chẳng cần
Nói yêu rồi phải sa chân với tình
Tiếng yêu lỡ thốt một mình
Yêu người người trả lại tình. Ngẩn ngơ
Nghe đời thành cõi hoang vu
Xong tình xong cả những ngơ ngẩn sầu
Mây trôi lang bạt chốn nào
Lại đây mà uống chén đau mây này
Muốn say tình chẳng được say
Liều em tự rót cho đầy nhớ nhung
Thành hai kẻ lạ dửng dưng
Mưa rơi chốn cũ lòng rưng rưng buồn
Take it easy. Let's simplify the life
- Nhiều chuyện tý chút: không biết Nhoc có muốn thay "chốn nào" = "nơi đâu" không?
- Một bài "Dĩ đề vi thủ" thật hay cả ở hình thức lẫn nội dung. Nói Nhoc là cái gạch nối hiếm hoi giữa quá khứ và hiện tại có lẽ cũng không quá! quá khứ ở hình thức và thủ pháp: Nhoc rất thích "thả thơ đùa chữ" (trích Vắng I) khi viết và ngẫu hứng với một vài thủ pháp cổ thi mà nay không còn thấy mấy người dùng (đúng hơn có lẽ là cũng còn ít người biết và làm chủ được một cách thoải mái). Nhưng lại rất hiện đại, rất mới trong hơi thơ và chủ đề! Thậm chí ngay cả ở hình thức, "dĩ đề vi thủ'' được người xưa dùng trong Đường luật và Cổ phong thể, Nhoc không ngần ngại dùng ngay (và dùng rất hay) ở Lục bát khi thấy thích!![]()
Last edited by Hanoian; March 26th, 2010 at 03:40 PM.
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Đôi khi thấy Nhóc như một cô bé và đôi khi thấy như một người từng trải
Đâu là Nhóc nhỉ ?
Viết có vẻ dễ " như lấy chữ từ trong túi ra " - MS mượn lời cửa một người khác đấy.
MS thấy nể HN, Nhóc và RV vì đều ứng khẩu rấtdễ dàng nhẹ nhàng, thú thật, đấy là điểm yếu của MS đấy( nói nhỏ thế đừng bảo ai nhé)
Hiện có 5 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 5 Khách viếng thăm)
Đánh dấu