Ai không muốn gò bó bởi sự khắt khe của IDSF thì chuyển qua WordDance di,thoải mái
Ai không muốn gò bó bởi sự khắt khe của IDSF thì chuyển qua WordDance di,thoải mái
Bác Vatly trèo xuống rồi à???
A, chào Anhsimano,
Ồ, Chuyện này là xuất phát điểm cho việc mình bị cú đau, rất tức nhưng rất buồn cười trong nhà. Gọi là cú vừa tức vừa buồn cười (trong tiếu lâm thì có rồi, nhưng trong đời thì lần đâu tiên bị thế):
Đây là giai đoạn 1:
Nhà mình có một tiểu thư, mồm mép cũng thuộc loại "được được". Tự nhiên tiểu thư đó nổi hứng đi mua một con chuột bạch và bắt mình lắp một công tắc nhấn thật nhẹ vào trong lồng chuột (công tắc này nối với một bóng đèn nhỏ). Hàng ngày, sau giờ tập đàn, tiểu thư đó bỏ cả rửa bát, cứ chăm chú huấn luyện chuột nhấn công tắc thì tiểu thư cho mẩu phomat (làm thí nghiệm phản xạ có điều kiện theo phương pháp của Pavlop mà). Một hôm, thấy vị tiểu thư khoe với mình là khi nào muốn ăn, chuột đã biết nhấn công tắc thì được cho ăn. Mình mới đùa là: Ở ngoài lồng thì tiểu thư khoe với bố là đã huấn luyện được: chuột đói thì phải nhấn công tắc mới được cho ăn. Còn trong lồng thì chuột đắc chí vì đã huấn luyện được một con vật to đùng: "cứ nhấn công tắc" thì con vật to đùng đó bỏ thức ăn vào. Không muốn ăn thì không chạm vào công tắc.
A ha.
Giai đoạn 2:
Giờ bận rồi, mình kể tiếp sau.
Last edited by vatly; May 27th, 2010 at 11:21 PM.
Anh Lý à, em mới được tặng một xách rượu. Mùi cũng được, vị cũng hay, nhưng của đáng tội nó hình như là 50 độ, mình em chắc uống vài năm không hết.
Anh đã tậu được đầu đĩa than chưa? để em xách rượu đến anh, ta vừa nhâm nhi vừa nghe mấy cái đĩa hôm nọ của anh nhé!
Hay quá. Một xách chắc phải can 10 lít rồi. Vài năm không hết là để người khác cười cho hay sao? Nhưng mà một mình thì đúng là khó uống lắm.
Mình vừa được tặng mấy con mực to, cũng khá hợp. Thế ngày chủ nhật ta gặp nhau?
Dạo này mình bị cuốn vào họp hành nên chưa đi xem mua quay đĩa được. Nhưng vẫn đảm bảo dàn âm thanh cũng tạm được.
Giai đoạn 2: Vì lẽ gì đó (chắc là bài toàn chữ đậm) nên vatly này bị phạt. Thế là tiểu thư nhà đến thỏ thẻ: Con kể lại cho bố câu chuyện người huấn luyện chuột và chuột huấn luyện người nhé. Dù có cảnh giác với sự thỏ thẻ bất thường ấy, nhưng do không thấy nghi điểm gì, vatly bảo: Vậy con cứ kể đi.
Thế là vatly nghe lại câu chuyện mình kể ở trên (không cần nhắc lại nữa, đúng không Anhsimano?). Xong, tiểu thư nhà hỏi: Thế bố spam về kỹ thuật hoặc những nguyên tắc cứ cho là văn minh đi, để làm gì ạ?
- Hỏi vớ vẩn, để mọi người cùng khiêu vũ tốt trong một sân chơi tốt, lành mạnh cả tinh thần, tư tưởng nữa chứ còn gì nữa.
- Ô, rất hay. Bố đang huấn luyện như con huấn luyện - đối tượng của con huấn luyện khác đối tượng của bố đấy nhé. Bố biết ngay đây thôi:Chuột huấn luyện con biết bỏ thức ăn vào lồng. Còn bố: Được huấn luyện biết leo trèo cột điện, lại còn tập sự leo trèo nữa. Bố biết bố được ai huấn luyện làm công việc leo trèo, kêu khẹc khẹc không?
Nhân lúc mình nghệt ra, đứa con gái quý báu của mình phá ra cười và chạy mất. Mình hét theo: Nhưng bố không phải là khỉ.
Chỉ nghe tiếng nó vẳng lại: Thì con có bảo bố là khỉ đâu. Bố là người, trong lúc muốn mọi người vươn lên thì ngược lại, bố lại được huấn luyện làm trò của khỉ. Chỉ có khỉ mới mong người làm động tác của khỉ thôi.
Mình tức quá, đành lầm bầm: Trò khỉ là trò của tổ tiên, thôi thì cũng được. Mình còn chưa phải tập làm trò mèo, cũng leo trèo cột điện, quật đuôi bên này nhảy sang bên kia, thoắt một cái, từ "nhà mình" nhảy sang nhà "cụ Lý Thập Tứ" là may lắm rồi.
Vớt vát vậy chứ, nhưng cũng phải nói là vừa tức vừa buồn cười. Mà giở lại thì thấy đúng là con cái bây giờ quái thật.
Thế mà Anhsimano lại hỏi đúng vào cái chỗ mình "thôi leo trèo" rồi à?![]()
Last edited by vatly; May 28th, 2010 at 05:42 AM.
Mới tìm thấy link này để bà con tham khảo và kiểm chứng :
http://www.chianhkhanhthi.com/Defaul...&CatID=9&ID=13
Let's Fight for what We Wish
Khặc khặc, bác Vatly viết bài quá thâm thúy.
Trời ơi, mình bị vố này, kể để mọi người cẩn thận với con cái thôi mà. Mà mọi người cẩn thận không lại phải làm những việc ngang hàng với thế hệ đi trước (vài ngàn đời chẳng hạn) của thiên hạ.
Nhưng kể cũng buồn cười, bị ... huấn luyện. Chuyện quá lạ lẫm thời đương đại với một ông học vấn cũng chẳng đến nỗi nào, nhiều quan chức mơ còn không được. Hay là sự phát triển có dạng xoáy trôn ốc thật?
Hiện có 1 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 1 Khách viếng thăm)
Đánh dấu