
Originally Posted by
tshlam
Nhân chuyện Lacumpacita nhắc đến con đường khiêu vũ, em cũng xin kể lể một chút ạ
TPHCM cuối năm 2006
Em đến với KV cũng do bị một cú sốc khá lớn và mất phương hướng. Ko tìm thấy một niềm vui nào trong cuộc sống, KV như 1 cứu cánh vì không tìm được người nào để chia sẻ những gì mình đang suy nghĩ. Thật chán, khi mình nói điều gì ra sẽ biết người nghe sẽ nói thế này…, thế này… thế này….Mọi người đều nói theo một lối, và ko ai có trải nghiệm thực tế. Một mình mình biết mình đang thế nào .
Em chọn khiêu vũ để bắt đầu một cái gì đó mới và vì có người đã từng bảo với em là em không có khả năng khiêu vũ. “Chachacha là điệu dễ học nhất mà em ko làm được thì em ko cần học khiêu vũ nữa.”
Lúc này em rất sợ đám đông nên chọn cho mình 1 trung tâm ít học viên, tất nhiên là chỉ dạy KV Sài Gòn. Có 1 nam duy nhât – là Thầy . Partner đầu tiên của em là 1 chị tóc dài, dáng mảnh mai. Lớp học 1 tiếng nhưng khiến em mong chờ những tiếng tiếp theo. Cảm ơn người chị, đã có những lời động viên và kiên nhẫn ân cần chỉ em từng bước. Rồi partner tiếp theo của em là 1 chị khác, chị này thì ko nói gì, chỉ chú tâm vào làm partner, lâu lâu dẫn em bị vướng thì quay sang hỏi thầy, chỗ này sao vậy thầy. Lớp có 4, 5 người nữ, thì luân phiên nhau nhảy với thầy 1 lần. Người nào chậm thì thầy chỉ lâu hơn, người nào nhanh thì chỉ hướng dẫn qua 1 lần.
Đi học khiêu vũ lúc đầu tiên em mang đôi cao gót cho giống người ta, thì thầy bảo, “em mới học, cứ đi chân ko hoặc bata cho nó cân bằng”, quả đúng là mang bata nó khỏe cái chân và không sợ bị té
Em học được 1 tháng, thì lớp tổ chức đi sàn, và em lắc đầu vì suy nghĩ đến sàn nhảy là em nghĩ đến tiêu cực. Tháng nào cũng vậy, mọi người đều tổ chức đi chơi vào cuối tháng, lần nào em cũng từ chối.
Đến một hôm thì chị partner ko nói năng gì mà em vừa kể trên, nói với em là, em cứ đi đi, ngại thì ngồi nhìn thôi ko sao đâu. Em nhìn thấy chỉ cũng dễ thương, lại là sinh viên Đại Học Tự Nhiên nên em cảm tình, em đi theo. Và em bỏ tiền mua vé, nhưng nhất quyết ko uống nước ở sàn vì sợ người ta bỏ thuốc mê trong nước của mình. Em chỉ uống nước của em thôi.
Ngày đầu tiên đi sàn, ấn tưởng của em lúc đó là các chị chị mặc đồ rất đẹp và khiêu vũ và toàn cười khi khiêu vũ. Em tạm yên tâm.
Lớp đi chơi đến lần thứ 3 thì em chịu nhảy, ngày đầu tiên nhảy thốn chân kinh khủng, nhưng em cắn răng chịu đựng, vì vui quá. Nhưng mà em vẫn ko quen ánh đèn của sàn KV, nó cứ chớp nháy liên tục ko khác gì discotheque. Nhìn ánh đèn buồn ngủ ko chịu được.
Sau nhiều lần đi với lớp, thì em thấy đến sàn để KV như thế này thì ko có gì là ko lành mạnh như em đã từng được tiêm nhiễm. Em cảm thấy thích thú khi chậm chậm khám phá thế giới xung quanh mình.
Đánh dấu