
Originally Posted by
sontung
BÀ HÀNG XÓM
Bà ở có một mình
Cứ sáng sáng bà bán xôi đầu ngõ
Ai ăn cũng khen nức nở
Vì xôi bà làm rất ngon
Nhất là bọn trẻ con
Đứa nào cũng một gói ăn trước khi đi học
Cuộc đời tuy khó nhọc
Nhưng cũng đủ ăn không phải nghĩ suy gì
Chẳng biết vì điều chi
Mà bàn tay bà chỉ còn một ngón
Lúc lấy xôi tay bà hơi vụng
Có người còn cáu bà vì bà cứ lúng túng
Nên họ đi làm bị chậm vài giây
Chân bà cũng giống như tay
Một bên thiếu nửa bàn gân guốc
Đúng 7 giờ mỗi ngày người ta thấy bà uống thuốc
Một vốc to ba bốn loại liền
Ai hỏi thăm bà lại cười hiền
''Thuốc giảm đau , đừng lo , không lây đâu cháu ạ''
Hôm nay chân đau nên bà bị ngã
Thuốc lại hết rồi chẳng kịp nhờ ai
Hàng xóm đâu ngờ bà chỉ đau mỗi chân tay
Và thiếu thuốc mà bà đã đi xa mãi
Tiễn bà đi xa chẳng hề có con cái
Chỉ toàn những người mặc áo chiến binh
Và lạ làm sao có nhiều bác thương binh
Đứng mặc niệm lệ rơi tràn ướt áo
Bà nắm đó hoa hồng quanh ÁO
Trắng màu hoa tinh khiết
Và bao quanh là cành lá ngụy trang
Giấy khen , huy chương xếp hàng
Trên bức tường trống trải
Tiếng bác thương binh đọc điếu văn
Cứ nức nở, nghẹn ngào vang xa mãi
''Đại đội anh hùng tiễn đồng chí đi xa ''
Chỉ có chúng tôi
Những hàng xóm quanh bà
Đều cúi mặt tiễn đưa sau linh cữu
Chẳng ai nói ra đâu chỉ khóc thôi cũng hiểu
Chúng tôi được ở cạnh anh hùng
...
Thật xúc động quá! Cảm ơn ST.
Đang định post một bài thơ tình, nhưng loạt thơ về những người anh hùng vô danh của RV, ST - mà đỉnh điểm là bài thơ này - làm HN thay đổi ý định, cũng xin đóng góp thêm một bài thơ về chủ đề người lính, từ góc nhìn của người từng mặc áo lính.
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Đánh dấu