[QUOTE=redriver;9085]BỨC THƯ GỬI ''Ông lão vẫn bò'':Xin độc giả đọc liền với bài thơ trên của HN thì mời liền mạch câu chuyên được ạ .Vì đây là câu chuyện mà:
Vậy câu chuyện này đặt tên chưa nhỉ HN và RV![]()
[QUOTE=redriver;9085]BỨC THƯ GỬI ''Ông lão vẫn bò'':Xin độc giả đọc liền với bài thơ trên của HN thì mời liền mạch câu chuyên được ạ .Vì đây là câu chuyện mà:
Vậy câu chuyện này đặt tên chưa nhỉ HN và RV![]()
Có rồi bác ạ. Đây là câu chuyện về những "Mảnh vỡ" mà (Phần I và Phần II)!![]()
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Last edited by redriver; June 19th, 2010 at 09:40 AM.
Đừng hủy RV ơi , ST thấy hay mà , cho mình đóng góp với các bạn phần III được không cho có kết hậu mà, và tất nhiên vẫn phải đọc liền mạch nhỉ:Mảnh vỡ lại lành
Đang bão giông trời bỗng xanh trở lại
Ông lão không bò mà đã đứng thẳng lên
Tay ông nâng niu những mảnh vỡ đã liền
Nào hạt, nào gương , và trăng hiền thuở trước
Trời đã thấu cho lòng ông mơ ước
Tóc bạc rụng dần trả lại mái tóc xuân
Cơn mưa ngâu cũng đã tạnh dần
Nắng lung linh hòa với chim lảnh lót
Những mảnh trăng non
Những hạt cây
Và cả mảnh gương chàng đã cất
Vào sâu thẳm trái tim
Gạt mọi ưu phiền
Chàng vội đi tìm người yêu dấu
Ở bên kia hình như nàng cũng hiểu
Tay lần theo những dấu chân xưa
Mắt sáng dần lên gống như một giấc mơ
Từng đốm sáng lùa vào tim ấm áp
Má ửng hồng nghe tiếng chim đang hót
Mùa Xuân chợt về trên mỗi bước nàng đi
Họ ào đến bên nhau như chẳng hề có chia ly
Chỉ có nhớ và thương cùng vấn vương cuộn sóng
Cùng những nụ hôn nóng bỏng
Và những mảnh thời gian đang tự ghép nối vào
Để hai trái tim thỏa nỗi khát khao
Ca bài ca Tình yêu bất tận
Chuyện kể dẫu xong rồi , các bạn
Vẫn còn in đậm dấu thời gian
Để những ai còn mải bâng khuâng
Hãy trân trọng những gì mình đang có
Biết giữ gìn và nâng niu như hơi thở
Kể cả những mảnh vỡ của tình yêu!
-------
HN, câu chuyện làm tim MS thắt lại, khóc đấy. Đọc đến Ông ấy vẫn bò… thì chắc không ai chịu đựng được. Thế mà HN vẫn viết viết viết một cách mãnh liệt, thật kinh hồn!
Nhưng MS vẫn muốn cốc cho ông lão 1 cái thật, cho tỉnh ra, chỉ có điều ông già quá rồi và đã dành hết sức lực cho tình yêu nên làm sao mà cốc được nữa.
Những bài thơ làm được độc giả khóc cười theo là những bài thơ rất thành công(cũng như bài thơ về tình yêu của RB ấy, cũng đã 1 lần MS muốn hành động vì quá thương cô bé)
[QUOTE=Hanoian;9070]Mảnh vỡ
Câu chuyện không may lại bắt đầu từ những mảnh vỡ
Những mảnh vỡ bắt nguồn từ món quà tặng
Trong phút bối rối giữa trao và nhận
Món quà rơi xuống vỡ tan!
Sau phút bàng hoàng
Cô gái bỏ đi giận dỗi
Chàng trai dường như nhận lỗi
Quỳ bò tìm những mảnh con con.
Những mảnh vỡ như những trăng non
Nhợt nhạt soi đôi tình nhân hờn dỗi
Bỏ đi xa nhau trên con đường lầy lội
Sau cơn mưa bóng mây.
Những mảnh vỡ như những hạt cây
Gieo đầy mặt đất.
Trong một đêm gió mưa chớp giật
Âm thầm ươm xuống đợi xuân.
Những mảnh vỡ như những mảnh gương
Mỗi mảnh in một nụ cười bối rối
Những nụ cười tắt đi rất vội
Sau cái phút dỗi hờn…
Chàng trai vẫn bò tìm những mảnh trăng non
Dù đêm đã qua và nắng đã gắt
Rồi hạ cũng qua, mưa bóng mây đã tắt
Những cơn mưa Ngâu rơi suốt tháng suốt ngày.
Chàng trai vẫn bò tìm những hạt cây
Dù xuân đã qua, hạt đã nẩy thành cây xanh tốt
Và rừng cây đã ngập tràn chim hót
Những tiếng chim rơi như tiếng vỡ trên đường.
Chàng trai vẫn bò tìm những mảnh gương
Những mảnh gương in những nụ cười bối rối
Những nụ cười không ai còn nhìn nổi
Trên những mảnh gương ố nhòa...
Câu chuyện này tôi muốn kể cho cô gái đi xa
Nhưng không may cô ấy đã bỏ đi xa quá!
Còn chàng trai tôi quen đã thành ông lão
Ông ấy vẫn bò…
Cách đấy không xa
Cũng trong khu rừng nhỏ
Có một bà lão cũng nhỏ
Âm thầm ngồi nhặt hoa
Nhìn từ xa- Chẳng ai biết- Bà đã bị lòa
Vì dù có bị lòa trông bà vẫn đẹp
Bà sống được trong rừng vì mối tình tha thiết
Vẫn ấp ủ trong tim
Từ ngày bỏ đi bà chẳng phút nào yên
Vì nỗi dày vò đang ngày đêm nhắc nhở
Không bao giờ bà quên được mối tình nên thơ đó
Đã xa rồi
Chỉ vì một gói quà đã bị đánh rơi
Trong ngày định mệnh
Bà bỏ đi đâu
Ông lão không hề biết
Vì ông đâu có tìm bà
Ông chỉ chăm chú vào mỗi việc nhặt hoa
Rồi nhặt gương
Rồi nhặt cả những kỉ niệm vấn vương trong đó
Mà quên mất một việc rất nhỏ
Đó là đuổi theo bà
Và nói những lời thiết tha
Từ trái tim đang yêu ấy
Bà cũng vậy
Sao bà lại bỏ đi
Mặc dù chỉ sang mỗi phía bên kia
Cách có một hàng cây nhỏ
Rồi tự mình sống trong thương nhớ
Lại tự mình tiếc nuối những nhớ thương
Chờ đợi hoài
Khóc mãi
Cho đến khi bị lòa
Vẫn cứ mải vẫn vương
Vì những điều rất bình thường trong cuộc sống
Ông lão ơi
Hãy tỉnh lại đi
Hãy tan giấc mộng
Và đừng có ...vội già
Tình yêu ở ngay đây mà đâu có cách xa
Chỉ tại lòng người hẹp hòi thành ra xa cách
Ông hãy dũng cảm lên
Thành chàng trai với chiến công hiển hách
Vượt qua thời gian sẽ tìm lại được nàng
Trời rất gần thôi
Sẽ giúp lứa đôi đẩy lại thời gian
Cho hai người đến với nhau và trẻ mãi
Đang bão giông trời bỗng xanh trở lại
Ông lão không bò mà đã đứng thẳng lên
Tay ông nâng niu những mảnh vỡ đã liền
Nào hạt, nào gương , và trăng hiền thuở trước
Trời đã thấu cho lòng ông mơ ước
Tóc bạc rụng dần trả lại mái tóc xuân
Cơn mưa ngâu cũng đã tạnh dần
Nắng lung linh hòa với chim lảnh lót
Những mảnh trăng non
Những hạt cây
Và cả mảnh gương chàng đã cất
Vào sâu thẳm trái tim
Gạt mọi ưu phiền
Chàng vội đi tìm người yêu dấu
Ở bên kia hình như nàng cũng hiểu
Tay lần theo những dấu chân xưa
Mắt sáng dần lên gống như một giấc mơ
Từng đốm sáng lùa vào tim ấm áp
Má ửng hồng nghe tiếng chim đang hót
Mùa Xuân chợt về trên mỗi bước nàng đi
Họ ào đến bên nhau như chẳng hề có chia ly
Chỉ có nhớ và thương cùng vấn vương cuộn sóng
Cùng những nụ hôn nóng bỏng
Và những mảnh thời gian đang tự ghép nối vào
Để hai trái tim thỏa nỗi khát khao
Ca bài ca Tình yêu bất tận
Chuyện kể dẫu xong rồi , các bạn
Vẫn còn in đậm dấu thời gian
Để những ai còn mải bâng khuâng
Hãy trân trọng những gì mình đang có
Biết giữ gìn và nâng niu như hơi thở
Kể cả những mảnh vỡ của tình yêu!
Last edited by sontung; June 19th, 2010 at 11:11 AM.
MS xin có một kết cục khác nhé về câu chuyện MẢNH GƯƠNG
Rồi một ngày nơi món quà tặng vỡ tan
Chỉ còn 1 nấm mồ cỏ đã lên xanh mướt
Những mầm quà mọc thành cây bao quanh nấm mồ tha thiết
Thành vô vàn mảnh trăng biếc
Soi sáng suốt đêm trường
Thành những chiếc gương
Biết bao người đi qua dừng chân soi bóng mình để lại.
Và một chiều hoàng hôn
Cô gái ngày xưa chợt dừng bước trước nấm mồ hoang dại
Lưng còng trĩu thời gian
Tóc nhuộm trắng thời gian
Mắt mờ đục thời gian
Bà lặng lẽ ngồi bên nấm mộ hoang
Bà đã không bao giờ trở về nhà nữa.
Một mùa xuân, vô vàn mùa xuân đến rồi qua
Bao tiếc nuối thiết tha trút xuống bay lên thành con chim nhỏ
Người ta thấy tiếng chim mảnh mướt bên nấm mộ
Ngày ngày...
Có chuyện "Mảnh vỡ" nhờ chủ đề Mùa xuân của ST-RV, và nhờ ý tưởng "phút giây hậu đậu..." của RV. Nhưng xa hơn, bài thơ kể chuyện "Cây bàng" của MS trong chủ đề tình yêu làm HN cũng muốn kể chuyện!
Viết đến Ông lão ấy vẫn bò... chính HN cũng thấy cay sống mũi! Nhưng làm sao có thể viết khác được, cuộc sống đôi khi dẫn chúng ta đi những con đường chúng ta không mong muốn!...
Và hình ảnh ông lão bò... thực ra chỉ là ẩn dụ mà HN muốn tự nhủ mình và thông điệp đến ai đó đang yêu - như phần kết mà ST đã diễn giải: Hãy biết trân trọng và gìn giữ những gì mình đang có, đã có, kể cả những mảnh vỡ không nguyên vẹn của kỷ niệm đã xa! Đừng để mất rồi mới tìm kiếm, có những điều suốt đời tìm kiếm cũng không thấy nữa!...
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Đúng cái kết là... nết người!
Kết của RV và ST là cái kết có hậu, như mong muốn của hầu hết người Việt chúng ta; như cái kết của những câu chuyện cổ tích viên mãn, nơi tình yêu và điều tốt đẹp luôn trở về sau những trắc trở, chia ly... Và cũng thể hiện nhất quán tính cách trong sáng của thơ RV, nhân hậu, nồng nàn với cuộc sống của thơ ST!...
Kết của MS như những câu chuyện đẹp đẽ mà buồn bã của Andecxen, điều tốt đẹp không phải bao giờ cũng trở về viên mãn như mong ước của chúng ta, điều tốt đẹp luôn ẩn chứa trong ngay cả những buồn đau mất mát! và những buồn đau mất mát làm chúng ta yêu mến điều tốt đẹp hơn!... Cái kết này thật nên thơ, lãng mạn như chính MS!![]()
Nhưng nếu phải chọn một cái kết làm tôi muốn viết lại nhất, thì chính là cái kết của... HN! Ngắn gọn, điều tiết; để người đọc tự rút ra điều gì đó, tự tưởng tượng thêm điều gì đó để nói thêm! Cái kết này có lẽ "thật kinh hồn" như phê phán của MS! Có lẽ nó hơi lãnh đạm, dửng dưng!...
Nhưng các bạn biết, lòng tôi không dửng dưng!...
![]()
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Hiện có 1 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 1 Khách viếng thăm)
Đánh dấu