MS cũng thấy trong bài MƯA XÁC PHÁO, tác giả không coi xác pháo là mưa dù nó giống mưa thật. Ở bài THỜI HOA ĐỎ ít ra nó cũng có 1 câu Hoa như mưa rơi rơi mà
Vậy nên MS đồng ý chủ đề mới, nhưng như thế quán chủ tự nhiên lại là HN nữa đấy
MS cũng thấy trong bài MƯA XÁC PHÁO, tác giả không coi xác pháo là mưa dù nó giống mưa thật. Ở bài THỜI HOA ĐỎ ít ra nó cũng có 1 câu Hoa như mưa rơi rơi mà
Vậy nên MS đồng ý chủ đề mới, nhưng như thế quán chủ tự nhiên lại là HN nữa đấy
MÙA THU VÀ CÂY BÀNG
Soi trong đôi mắt thẳm thẳm của MÙA THU
Ngàn muôn cỏ cây thoáng rùng mình
Những điều ngủ yên thức dậy
Trời đất chao nghiêng
Nhưng dịu dàng biết mấy
Lá vàng rơi nôn nao.
Chỉ có CÂY BÀNG là vô tình biết nhường nào
Dường như nó quên rằng MÙA THU đã đến
Nó trầm tư im lặng
Nó mải mê với điều gi
MÙA THU đến bên chớp chớp hàng mi
Nhưng CÂY BÀNG vẫn xanh lạnh lùng( xanh đến kiêu kỳ)
MÙA THU buồn lặng
MÙA THU vội vàng ra đi.
Khi đất trời trở lại lặng yên
Ngàn muôn cỏ cây yên lặng
Đôi mắt mùa đông im lìm giá lạnh
Ngàn muôn cỏ cây thoáng rùng mình.
Chỉ có CÂY BÀNG là vẫn vô tình
Dường như nó không biết rằng mùa đông đã đến
Nó vẫn trầm tư im lặng
Và lá vẫn xanh biếc xanh.
Ngày qua đi rất nhanh
Đêm cũng qua nhanh
Bỗng sáng nay
Đôi mắt của mùa đông giá băng rơi xuống
Vỡ tan thành từng mảnh
Trước mầu đỏ kiêu hãnh của CÂY BÀNG.
Ôi cái bùng cháy muộn màng
MÙA THU đi rồi
MÙA THU không hề biết
Cái lặng lẽ ngày xưa và mầu xanh xanh biếc
Đã giấu đi điều gi?
Nhưng MÙA THU đã ra đi...
Mùa thu và Cây bàng thật hay!...
Và hơi lạ với MS thường ngày nữa! Ẩn dụ thông qua phát triển những chi tiết lặp lại để tạo nên cái dư âm bâng khuâng cho bài thơ! Không biết đây là phong cách MS đã từng có hay là một phong cách đang thể nghiệm của MS?
Và có thể nói là nó cũng... lưỡng tính! Nam tính ở chỗ điều tiết và làm chủ cảm xúc từ một góc "ngoài cuộc", còn nữ ở chỗ nó cũng dài dòng như... HN vậy!![]()
Last edited by Hanoian; June 9th, 2010 at 05:12 PM.
Anh như loài tằm nhỏ
Một đời dệt tơ quanh!
Cho RV cạnh khóe tí nhé.Nhưng rất thật thà khai báo thì đừng có phạt nha
MUỘN MÀNG
Anh đừng khóc và đừng rơi nước mắt
Khi chỉ có một mình
Đừng bao giờ để những chuyện tình
Biến anh thành chàng trai yếu đuối
''Đường còn dài
Vó ngựa anh dong duổi
Có nhiều nàng công chúa đuổi theo anh
Anh có thích họ không?
Hay chỉ đứng lặng thinh
Ngắm họ từ xa và vỗ tay khen họ đẹp
Hay anh cũng chỉ chứng minh :Mình là con người thép
Không có tim
Ồ, nàng công chúa kia chính là em
Vó ngựa anh đã tung lên
Và lưỡi gươm đã sáng ngời ánh thép
Anh cứu được em từ tay thần chết
Và tặng cho em cuộc sống ngọt ngào''
Anh giật mình
Hóa giấc chiêm bao
Và mắt anh vẫn ướt
Anh vẫn khóc
Vì ngoài cuộc đời anh chẳng cứu được em
Em đã đi rồi vào sâu thẳm trong đêm
Để anh ngồi một mình
Với hai hàng nước mắt
Anh ước gì được làm thần chết
Để đón em đi
Đến một nơi xứ sở diệu kì
Không cần nước mắt
Không phân biệt giữa sống và chết
Chỉ có ngọt ngào
Điên
Điên hay không khi ta buột miệng
Lời chia tay với cô gái ta yêu?
Trời hỡi trời, nhục nhã biết bao nhiêu
Lời vĩnh biệt cũng là điều hèn nhát!
Dẫu tự biết rằng ta khinh bạc
Nhưng với mình tha thứ được sao?!
Và lúc này, ta tha thiết ước ao
Quên tất cả để phút giây đỡ khổ.
Đời nghĩa gì? Khi trái tim tan vỡ
Mảnh nào không thấm máu lòng ta!
Ta sẽ tung theo gió bay xa
Hay chôn chặt trong đáy lòng uất hận?!
Thế là hết, đôi mắt nhìn vương vấn
Khuôn mặt em buồn thảm, xanh xao
Và nụ hôn nồng ấm em trao
Hết tất cả, giờ đây còn ảo mộng!
Thế là hết, hết những chiều gió lộng
Em bên ta, mái tóc tung bay
Đất với trời cùng ta bước như say
Hết cả rồi, chết lịm nguồn thi ý!
Đầu gục xuống nghe con tim rên rỉ
Ta hỏi ta, buồn phiền hỏi buồn phiền
Nên thế nào? Và như thế là điên?!...
Không! không! không! Vĩnh biệt chính ta… vĩnh biệt!
NHÓC ƠI!
Con NHÓC của tôi nhà ngay bên cạnh
Láu lỉnh nhất trên đời
Khi tôi cáu thì nó lại cười
Mũi chun vào trông đáng yêu đến thế
Nó vòi vĩnh suốt ngày và hay bắt bẻ:
Anh đừng mua cái này , lại đừng lấy cái kia
Thế mà tại sao tôi lại cứ thích nghe
Vì tôi biết :mình đã hơi ..yêu... nó
Nó hành hạ tôi suốt ngày đến... khổ
Thế mà tôi lại thích... khổ... mới tài
Vì cả ngày chỉ cần ngắm nó cười
Lúm đồng tiền ...sao mà xinh tươi quá
Ngày nào không gặp nhau tôi thấy mình đến lạ
Cứ ra vào chẳng thiết cả chuyện ăn
Muốn nói chữ YÊU mà tôi cứ băn khoăn
Không hiểu NHÓC có cười mình không nhỉ
Rồi một ngày kia có chuyện gì ầm ĩ
Bên nhà NHÓC của tôi
Tôi vội chạy sang ,thấy NHÓC rất... vui
Mặt trang điểm , áo quần xúng xính
Nhìn thấy tôi NHÓC ta mừng quýnh
Lôi tôi vào , nũng nịu:anh chải tóc cho em
Anh làm nhanh lên cho em thật là... xinh
Để chú..rể đừng chê em anh nhé
Tôi xa xẩm mặt mày , chân run run chực.. té
Nó vẫn hồn nhiên vui vẻ như... xưa
Mũi vẫn chun chun trông thật ngây thơ
Nó đâu biết , tôi đang vào cõi ..chết
Nó nhìn tôi nghi ngờ... hay là anh đang mệt
Rồi lại lườm tôi:có chịu giúp em không
Môi cong lên,...đỏ chót, má.... lại hồng
Chẳng giống NHÓC của tôi ngày nào nữa
Tai ù đi , đầu tôi như có lửa
Mắt bỗng nhòa nước ứa tràn mi
Con NHÓC của tôi vẫn ở ngay kia
Mà sao tôi bỗng nhiên mất ..nó
Nó vẫn ngây thơ ghé tai tôi bảo nhỏ
Cười lên đi anh , sao nhăn nhó mãi thôi
Giọng nghẹn ngào , tôi bỗng gọi... NHÓC ơi!
Chưa kịp nói ..... giờ rước dâu đã đến
Tất cả lũ chúng mình đều lưỡng tính, vui quá, hẳn nào chơi với nhau rất thân - một phát hiện mới.
HN, ST, MS - không biết RB có tham gia đội quân này không ?
Hơi lạ với MS thật đấy, vì bình thường MS không kể chuyện bao giờ, nhưng đây là hẳn một câu chuyện có đầu có cuối nên MS bắt buộc phải dấn thân vào " Con đường mới ", chỉ có điều "con đường mới " này, với con đường PAN AMERICAN (con đường dài nhất thế giới )của bạn Tiệp thì nó không sánh vào đâu được
![]()
Hiện có 1 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 1 Khách viếng thăm)
Đánh dấu