Thơ bút tre vừa viết vừa nghe bút
Đâu phải nhà thơ nào cũng có phút ''bút tre''
Làm thơ không dễ à nghe
Nếu thơ không đúng loại ...biết xếp về ''trang nao''![]()
Thơ bút tre vừa viết vừa nghe bút
Đâu phải nhà thơ nào cũng có phút ''bút tre''
Làm thơ không dễ à nghe
Nếu thơ không đúng loại ...biết xếp về ''trang nao''![]()
Đúng vậy: Kết là nết người thật, ai cũng muốn kết có hậu cho khỏi đau lòng, như cổ tích ấy
MS chợt nhớ có đọc 1 tác phẩm văn học, nhà văn khi kết đã không quên dù là 1 con chó, khi ấy, để tác phẩm có giá trị, đủ tầm,( cả ý nghĩa nhân văn ) nhà văn đã phải để con chó nhỏ chết mặc dù khóc ròng bao nhiêu ngày.
MS biết HN không dửng dưng
MS cũng đau lòng lắm
Và cái kết lửng của HN là quá đủ và tốt nhất với 1 tác phẩm
Nhưng xin mọi người hãy cứ kết theo các của mình, và cứ để riêng, giống như xem 1 bộ phim có kết lửng, mỗi người có quyền tưởng tượng tiếp, và đấy cũng là cái giỏi của người viết phải không các bạn
Đọc thêm bài thơ này của bác luot lại làm Nhóc nhớ đến bạn Tiệp đã từng làm thơ ở quán thơ và có ý định mở ra một : " Con đường mới " nhưng có lẽ nó hơi vất vả nên bạn ấy đã từ bỏ ý định . Nếu có thời gian thì bác luot quay trở lại vài trang thơ để đọc những bài đó xem có nên tiếp tục công việc dở dang đó của bạn Tiệp hay không hay là vẫn đi theo con đường cũ
Chúc bác có thật nhiều nhiệt huyết để làm thơ hay .
Take it easy. Let's simplify the life
Sóng và Cát
Con sóng miên man,
ầm ì con sóng vỗ
Từ khơi xa ào ạt đổ vào bờ
Cát lặng lẽ thu mình...
quạnh vắng
Sóng hiu buồn, trĩu nặng nỗi bơ vơ.
Take it easy. Let's simplify the life
oh đã chủ đề mới rồi ah, mọi người đã kịp viết nhiều quá, MS đang ở ngoài biển mà chậm chân quá
Last edited by mimosa; June 21st, 2010 at 09:17 PM.
MS còn chưa biết đặt bài này tên là gi. HN, ST.RB. Nhoc, Luot ơi cho xin 1 cái tên với
Một mỏm đá thô nháp trong rừng
Ngày đêm thì thào với dòng sông uốn quanh mình nó
Hãy đừng chảy sông ơi, ta thuộc về nàng đó
Và dòng sông kia đã không trở về với biển cả mênh mông.
Biết bao lâu rôi
Dòng sông trở nên biếng lười
Im lìm cho đá soi mình ngày tháng.
Đã lâu lắm rồi
Sông nhợt nhạt nụ cười
Đá nhạt nhòa soi bóng.
Và không biết tự bao giờ
Chim chóc chỉ còn im lặng
Hoa lá héo khô rũ mình.
Sông không còn hiểu nổi mình
Mãi lạc vào rừng thẳm
Qua những mùa hè nóng bỏng
Lòng bỗng cạn khô.
Mỏm đá chơ vơ
Nước mắt tuôn dài thành thác
Đá vẫn khóc vẫn khóc
Nước mắt tràn đầy sông trôi.
Chảy đi chảy đi ích kỷ hẹp hòi
Chảy đi chảy đi nhung nhớ
Chảy đi chảy đi thiết tha cách trở
Chảy về đi vô tận biển khơi.
Cũng đã bao lâu rồi
Biển nhớ sông trào sóng
Dù bão dông hay yên lặng
Lòng biển muôn đời bao dung.
Hiện có 2 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 2 Khách viếng thăm)
Đánh dấu