Bình loạn:
Ôi, cái quán nhỏ liêu trai giữa rừng không biết đang đợi... Đường Tăng đi lấy kinh ngang qua để cô chủ luyện trường sinh bất lão, hay đang đợi chàng thư sinh nghèo nào đó đến ở trọ và nói chuyện thơ?!
Tục truyền rằng tiên sinh Bồ Tùng Linh, trời chiều muộn đi ngang quán, ghé vào nghỉ chân, cùng cô chủ quán say sưa thơ rượu và vài chuyện khác... rồi ngủ quên lúc nào không biết. Sáng sau tỉnh dậy thấy mình nằm trên bãi cỏ, dưới gốc cây hoa vàng chi chít, trên môi hương thơm còn phảng phất. Đầu óc mơ hồ nhớ nhớ quên quên, tưởng chuyện xảy ra kiếp nào, không sao nhớ được gương mặt cô chủ quán thi nhân, chỉ nhớ tấm biển quán có đề ba chữ Mimosa. Về ngẩn ngơ ốm một trận kịch liệt ba bốn ngày đêm không ăn không uống, miệng lảm nhảm gọi tên ai, người nhà phục thuốc khắp nơi không đỡ, qua ngày thứ năm tự nhiên tự khỏi, rồi đó ngồi dậy viết nên thiên Liêu trai chí dị còn truyền mãi đến nay!...
Bình thât (vô phép Quán chủ):
QUÁN NHỎ GÓC RỪNG thật hay và... hơi lạ với MS. Ai bảo là MS chỉ "dịu dàng, nữ tính và chênh chao trong cảm xúc...", HN bảo MS còn đôi khi man mác mà da diết buồn nữa! Cái không khí man mác buồn của
quán nhỏ góc rừng dường như u tịch thêm nhờ một giọng thơ dung dị ít nhiều mang phong cách cổ điển với một liều lượng vừa phải, khéo léo và tinh xảo như một ly
cocktail quý phái mà gần gũi đâu đó trong ký ức của những người thanh nhã từng trải!
Khổ thơ cuối cùng chỉ có 3 câu, như một cái kết mở, làm người đọc kéo dài mãi nỗi bâng khuâng...
Đánh dấu