
Originally Posted by
Hanoian
Tự sự
... Thơ lang thang qua những nẻo đời người
Chợt khóc, chợt cười trong cơn mê về một quá khứ pha lê,
Thơ mài miệt như em đánh giày Xa mẹ
Chăm sóc ngôn từ như làm bóng đôi chân
Thơ khép nép như lũ hoa dại mùa xuân
Nở cuối vườn em hay nở trên sườn đồi đá sỏi,
Đôi khi thơ làm chớp lóe để chính tôi không sao chịu nổi
Xòe tay che trang giấy chói lòa.
Thơ thủ thỉ mấy lời xưa da diết
Để một đêm thao thức mùa xuân
Người góa phụ nửa đời thủ tiết
Bỗng cởi xiêm y, tự yêu mình...
HN.
Đánh dấu