Có lẽ chị hiểu được cảm xúc và quyết định của Đặng Tuấn. Chị vẫn nói người làm phong trào phải rất dũng cảm. Càng tâm huyết nhiều, càng kỳ vọng, càng dễ bị tổn thương. Chạy nhanh quá về đích trước 1 mình cũng cô đơn, chạy chậm quá thì rớt lại phía sau cũng buồn, vừa chạy vừa ngó xung quanh để điều chỉnh tốc độ phù hợp với số đông sẽ vui hơn nhưng có thể không xài hết năng lực, công suất.... Chị nghĩ cảm xúc chán nản của em chỉ nhất thời thôi, hay đôi khi cần có những "khoảnh khắc yên lặng". Đam mê rồi sẽ làm em quay trở lại theo cách này hay cách khác và chắc sẽ tốt hơn vì có khoảng thời gian im lặng quan sát.
Đánh dấu