
Originally Posted by
Christina
Câu chuyện của mình lại thế này: mình thích nhạc từ bé, từ cái hồi chỉ toàn nhạc tiền chiến, nhạc vàng và nhạc Pháp chuyển lời Việt ấy. Lớp 8 thì được bà bác dạy organ kéo đến nhà cho tập miến phí, vì thích nhạc nên đi ngay, sau đó 2 năm thì bác cho cháu gái "vào đời" bằng cách dẫn đi sàn hihi, cùng một lũ trẻ con khác. Tất nhiên trước đó bà đã tập dượt cho tụi này một lô xích xông các vũ hình - salon thôi, và mình nhớ nhất bà bảo: con gái khi bước đi phải khép đùi lại, đừng có đứng dạng chân ra tới mức chó chui lọt (chẹp, chua ngoa quá)....thực ra để đi được theo kiểu na ná các cô người mẫu như thế chính là kỹ thuật của rumba walk (khác ở cách đặt bàn chân). Từ đó mình có ý thức là một cô gái không chỉ cần khuôn mặt đẹp mà phải có dáng đi đẹp nữa (lúc ấy mình béo tròn, vụng về và bản chất thì không xinh đẹp gì hehe), nên ráo riết tập bước đi sao cho uyển chuyển duyên dáng (ít nhất cũng phải kiếm cái gì làm cơ sở để mà tự tin chứ). Bây giờ khi nhìn lại các cô xinh đẹp, chân dài thẳng tắp mặc mini jupe ôm sát mà khoảng cách giữa hai bàn chân rộng tới 25cm mỗi khi họ bước đi, mình đều cảm thấy tiếc cho họ...
Nhưng câu chuyện dancing chỉ bắt đầu khi mình học năm thứ 2 đại học. Lúc đó mình vừa mất đi một người có ý nghĩa rất quan trọng, và có người bạn rủ đến CLB tập và đã đồng ý ngay. Vẫn béo, xấu, vụng về nhưng đam mê cũng giống như bạn chủ topic này vậy. Thời gian trôi qua, cũng có lúc mình nghĩ đã không còn muốn theo dancing nữa, nhưng bây giờ thì mình chắc chắn một điều: không bao giờ hối hận vì đã chọn dancing, và sẽ gắn bó với nỏ cả đời. Không biết với người khác dancing có ý nghĩa thế nào ngoài một sự đam mê, dancing với mình là một phần bản sắc, tính cách của mình thay đổi theo hướng tốt hơn cũng nhờ niềm vui mà dancing đem lại và từ những người bạn mà mình quen trên sàn, CLB, diễn đàn.
Mà tính cách thay đổi có nghĩa có thể số phận cũng thay đổi hihihi
Đánh dấu