Cô ấy là người thứ 3.
Không phải cô ấy không cố gắng thoát khỏi thân phận của kẻ luôn phải chấp nhận xếp sau tất cả những ưu tiên khác của một gã đàn ông có vợ (though I tried to resist being last on your list). Cô ấy gặp gỡ, hẹn hò với những người đàn ông khác, chỉ để khi trở về căn phòng cô độc của mình, òa khóc và nhận ra rằng cô ấy chỉ muốn anh mà thôi (no other man’s gonna do).
Gã đàn ông bảo “Anh sẽ tự do, sẽ mang em đi xa”. Cô ấy đợi mãi mà ngày đó ko đến.
Cuối cùng, sau cuộc phiêu lưu, người đàn ông vẫn phải trở về với ngôi nhà của mình, vẫn phải trở về với người vợ quyền lực và kiên nhẫn, chỉ đợi một vòng tay ôm là tha thứ tất cả.
Còn cô ấy, lủi thủi bước đi một mình trên phố đêm không người, vẫn còn yêu nhưng cuối cùng cũng hiểu ra rằng tất cả chỉ là một ảo tưởng hão huyền.
R.I.P Whitney Houston.
Cause everytime we touch, I feel the static
And everytime we kiss, I reach for the sky
Can't you hear my heart beat so?
I can't let you go
I want you in my life
Đánh dấu