
Originally Posted by
Tran Hoi
Quan tâm chăm sóc và thực hiện đầy đủ nghĩa vụ với gia đình mà được theo đuổi sở thích thì em thấy là quá hạnh phúc. Em dám nhận em là nữ chịu khó nhất nhì diễn đàn này. Ngoài hoàn thành việc cơ quan để đóng góp kinh tế bằng chồng, em chăm hai đứa trẻ khỏe mạnh, học giỏi. Chồng em chưa bao giờ phải bận tâm con học cô giáo nào, có theo được đội tuyển k? Cũng k bao giờ phải chở em đi siêu thị vì em toàn dậy từ 5 h sáng thứ bảy chủ nhật làm việc đó. Ngày thường em cũng dạy giờ này những để soạn bữa sáng cho bọn trẻ, trước đây ông xã ăn, nhưng giờ thì thích đi ăn ngoài hơn. Em chỉ tranh thủ được cuối giờ làm tuần 3 buổi theo lớp tập (vì gửi được con cho ông bà). Những ngày tập trung đội tuyển thi đấu, em tranh thủ về sớm nấu nướng dọn bữa cho gia đình (tam đại đồng đường), rồi xỏ dép lê, quần tập sang lớp, k có thời gian thay váy nhảy (may mà nhà em gần cung văn hóa). Xong về ăn vội bữa và dọn dẹp. Tối gửi con được mới dám tập tiếp, nếu k thì dượt bài ở cái bếp 12 mét vuông với 1 cái loa vi tính phát nhạc từ điện thoại.
Vậy mà thiên hạ đâu để em yên, họ khép cho em cái tội “nhảy với giai lạ”. Cứ mỗi lần có điều tiếng như vậy, gia đình em lại sóng gió. Em đi thì đấu nhưng gia đình chỉ biết là “đi công tác”, bao nhiêu huy chương, giấy chứng nhận, chỉ mấy cô giáo cùng bộ môn biết thôi. Vất vả là thế nhưng em vẫn cảm ơn chồng vì dù không thông cảm nhưng ông ấy vẫn chưa cấm tiệt em tập KV. Mà bật mí cho các bác biết chồng em đam mê bóng đá số 1, chắc chẳng men nào trong diễn đàn sánh kịp. Anh ấy theo đội Xi măng HP đi khắp nơi để cổ vũ. Vụ đánh nhau ở Nghệ An, anh ấy k về được, phải nhờ công an gom vào giữa sân mới được bảo vệ k bị đánh trọng thương. Nếu ai nói, Nam nữ bình quyền ở VN, em không tin đâu ạ.
Đánh dấu