Mộng Du Du
Ta không biết thế gian còn mất
Mà ưu tư dằn vặt hai vai
Ba mươi năm chưa vẹn hình hài
Tim loang lổ vơi đầy vết khuyết
Ba mươi năm ta vờ câm điếc
Giả ngẩn ngơ nhìn tỏ phận người
Thân cỏ dại oằn những vệt chai
Tiếng pha lê lạc lòai sương khói
Mai thức giấc còn không sớm nắng
Đu đưa mây líu ríu ngày xuân
Còn không ta mắt chớp mơ màng
Ru gió biếc dỗ hương tóc trắng
Mai nếu lỡ ta xa quán vắng
Nguời về không hay cũng xa xôi
Để bên trời lịm mảnh thơ rơi
Đêm lịch mịch à ơi khóc hận
Ta không biết thế gian còn mất
Người sắc không không sắc với người
Ta kẻ dại chắp tay góc tối
Vẩn vơ cười khẽ tội tình quân
Ba mươi năm có kẻ vong ân
Phủi bụi trần mơ giấc ngọc hòang ...
HQ(12/01/2011)
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết gặp lại không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thì thôi hãy sống hết lòng với nhau(N.T.S)
Đánh dấu