Cho em nắng mùa Đông
Cho em ngày nắng mùa đông
Để sưởi ấm chiếc bình pha lê giá lạnh
Chiếc bình thương yêu, lâu rồi không có những bông hoa của anh đến cắm
Mùa thở dài... Hun hút lối mưa xưa...
Sẽ uống nắng no nê
Cho đã đầy những ngày khát thèm hơi ấm
Làm khô đi dòng lệ ướt đẫm
Của một tình yêu chung hướng chẳng chung đường.
Ngày chiếc bình pha lê tự đập vỡ mình
bằng những mảnh cô đơn
Em không khóc. Gom từng vùng kỷ niệm
Những mảnh vỡ cứa vào tay em câm nín
Hỏi mùa đông – anh có quay về?
Em không trả lời được chiếc bình pha lê
Chạy chân trần trên những bờ mùa đông giá buốt
Nương con thuyền độc mộc ký ức
Tìm hơi xuân trong tê tái bẽ bàng...
Khi trót yêu anh – yêu đến nồng nàn!
Cho em ngày nắng mùa đông
Để linh hồn chiếc bình pha lê không giá lạnh!
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai cũng có,
Vẫn ngừng đập khi không còn nhịp thở
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rôi.....
Híc! Thực ra đây là bài thơ em được tặng nên em up lên thui. Em không đủ cô đơn để viết những câu thơ ntn. Hehe!
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai cũng có,
Vẫn ngừng đập khi không còn nhịp thở
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rôi.....
TÌNH LẠNH …
Rũ tuyết bám trên mũ áo
Trả giá băng về dông bão
Thu mình bên bếp lửa hồng
Bạn với chú mèo lười biếng mùa đông.
Rũ tuyết rơi trong mắt âm thầm
Quết ướt đẫm vào khuya khoắt
Ngấm nỗi cô liêu
Chiếc bóng bên ta có bớt quạnh hiu.
Rũ tuyết găm vào một tình yêu
Thêu vào ngày buồn tênh ngơ ngác
Gió thôi tan tác
Tình đùa với bóng hay ta ?
Thôn nữ
Em đứng bên đường hát à ơi
Cớ sao nín lặng chẳng nối lời ?
Trăng nghiêng trên miệng cười e ấp
Thôn nữ cười chi thôn nữ ơi ?!...
Hiện có 4 người đang xem chủ đề này. (0 Thành viên và 4 Khách viếng thăm)
Đánh dấu