Tự bạch:
Phải có đôi lời "rõ ràng" không có RV với MS lại phê phán HN ''dụ dỗ... búp trên cành" mất!
Chuyện này xảy ra từ lâu lắm rồi. HN đi lính rồi về mới đi học. Là anh lớn trong lớp, lại là lớp trưởng nên HN thường phải quan tâm đến cả những lúc "ấm đầu" của các cô cậu sinh viên mới lớn. Trong lớp HN thân với một cô bé hơn cả, thường tâm sự với nhau chuyện này chuyện nọ, và để tránh những rắc rối từ mọi người, cả hai không hẹn nhưng đều mặc định gọi nhau là "chú, cháu" một cách tự nhiên.
Có một lần đến giờ tự học nhưng không thấy cô bé ấy lên lớp, lớp trưởng xuống kiểm tra xem có phải báo y tế đến chăm sóc không? thì ra cô bé đang nằm chống cằm buồn bã trên giường tầng: "Anh ý" đi mất rồi (đi học nước ngoài) chú ạ, sao người ta chia tay đi xa chép tặng nhau bao nhiêu là thơ mà "anh ý" chẳng tặng cháu bài thơ nào cả, cũng chẳng nói gì nữa, hic!...
Bài thơ cho cháu ra đời như thế thôi.
"Cháu" buồn nên "chú" tặng thơ
Sẻ san gánh nặng trên bờ vai non
Bây giờ "cháu" đã có con
Đôi khi hỏi "chú" có còn làm thơ?!...

Đánh dấu