Lạc
Thơ người như men rượu
Một đời tôi say sưa
Lời người như giông tố
Đày hồn tôi dưới mưa
Xin người đừng đi vội
Ngồi xuống đây bên tôi
Ta chia cùng bóng tối
Vùi chôn bao thiệt thòi
Thơ người như ngọn thác
Tôi lênh đênh giữa dòng
Lỡ ngày mai trôi dạt
Cũng về miền long đong
Xin đêm đừng qua vội
Ta gom đầy sao rơi
Những vì sao lạc lối
Thắp sáng hai cuộc đời
Thơ người như bóng mát
Tôi nửa kiếp lữ hành
Xin một lần lưu lạc
Trong hồn người , loanh quanh ....
Tặng tặng
4ever
Đánh dấu