Hai đầu Tháng Một



Tình yêu chẳng còn mà sao em vẫn nhớ
Cũng như anh chẳng thế bỏ làm thơ,
Chiều nay đứng giữa bộn bề kỷ niệm
Nhìn vào đâu anh cũng thấy dáng em.

Này cái lá bên đường cô quạnh
Nói điều chi mà vật vã không ngừng
Có phải em biếc mắt trông anh
Hay ngóng đợi một tình yêu trở lại?

Em đi giữa dăm ba bè bạn
Chàng trai nào sao quá giống anh
Cũng sắc áo, dáng người, mái tóc...
Em bàng hoàng... thảng thốt gọi anh!...

Gió lạnh ùa về, hơi ấm quá mỏng manh
Chỉ một chút tim còn giữ được
Góc ấy là của em, anh biết !
Khi gió gào, gió hú vây quanh.

Trang nhật ký ngày ấy ghi chung
Chữ ngả, chữ tròn... chữ nào "ương bướng"?
Em mỏi mắt đuổi theo dòng hồi tưởng
Suy nghĩ nào cũng hướng về anh !

Tháng Một ùa về, mùa đông ùa về đập cửa
Cây bàng trước sân ngập ngừng thắp lửa
Ngọn lửa trong anh mà em ở giưã
Thiêu đốt lòng anh với mối tình xưa.

... Đêm nay lại mưa,
gió dạt dào đuổi mưa về qua ngõ vắng
Mưa về đây, dừng chân trên phố nhỏ
Em có nghe lặng lặng
Kỷ niệm nào lên men?!

Em ngồi bên bếp lửa thâu canh
Củ sắn lùi mấy mấy lần nguội lạnh
Em chẳng ăn món ngày xưa hai đứa
Em vùi xuống chỉ là để nhớ anh...

Một chút ít ước mơ của anh
Anh xây đắp bằng tình yêu bất lực,
Một chút kia chẳng bao giờ có thực
Đó là anh, khát vọng không cùng.

Đêm xa cách chia bao giờ dài thế
Bên nhà ai hàng xóm đã xuống đèn
Em nhìn vào sâu thẳm đêm đen
Đêm huyền ảo sau hàng mi đẫm lệ...

Anh vẫn đi, bóng ngả giữa đời
Gió lật tóc đón dăm chiếc lá rơi
Anh cứ ngỡ là em thuở ấy
Chợt đến bên, khẽ áp bàn tay...

6.11.'85