Quote Originally Posted by redriver View Post
TÓC

Sao cứ ở cạnh anh là tóc em lại rối
Nó cứ xoắn vào nhau em chẳng gỡ nổi ra
Những sợi tóc có hơi anh nóng hổi
Anh làm rối xong rồi lại ngồi gỡ rất nhẩn nha

Mỗi lọn tóc của em anh đặt một vần thơ
Em nuốt vào tim thơ từng vần ấm áp
Em cũng gửi vào mỗi câu thơ từng nốt nhạc
Để có đi đâu anh cũng khao khát tìm về

Mái tóc em mềm sóng lượn đến nhường kia
Đó là nhờ bàn tay anh chải đấy
Rất nhẹ nhàng thôi mang nhiệm màu đến vậy
Bởi những ngọt ngào anh đã gửi vào tay

Nhưng hôm nay sao chợt thấy đắng cay
Vì tóc bạn em ngày nào cũng rối
Thật thà làm sao khi trả lời câu hỏi
Mỗi sợi tóc này được gỡ rối bằng đắm say

Hạnh phúc nào em từng uống ngất ngây
Gìơ bỗng chúa đầy trong tim em rỉ máu
Thà cứ chải mái tóc em thật ẩu
Còn hơn mượt mà mang thấu lạnh vào tim

Mái tóc kia vô tình sẽ đau khổ giống Em!
Mình đọc bài thơ này của bạn nhiều lần và "cảm" được cảm giác ngỡ ngàng, đau đớn của người con gái. Mình liên tưởng đến bài hát mà mình rất thích "hãy trả lời em" do ca sĩ Lệ Quyên hát. Tại sao nhưng bài thơ, bản nhạc, bài hát hay đều thường hay buồn nhỉ?