
Originally Posted by
aiiuii
Nghe Mưa Về
Mưa rơi ướt phủ góc hồn buồn bã
Nghe thăng trầm nghe nghiêng ngả đời qua
Khẽ nhắm mắt tìm thanh âm yên ả
Sao toàn giông với gió bão kêu gào
Chưa biết mai trời yên hay sóng cả
Vội bồn chồn gói chặt những thăng hoa
Sợ mưa gió lấp vùi thời hoang dại
Sợ thật thà che giấu những gian tà
Khẽ nhắm mắt chợt nghe hồn ướt lả
Yếu mềm thêm khi mưa gió giăng đầy
Cô quạnh giữa hư không và xa lạ
Có gì đâu ảo ảnh của một thời
Mưa rơi rát mảnh hồn hoang tình tội
Xối thêm tràn bao lối lẻ loi qua
Bàn chân nào đã bao lần vấp ngã
Vẫn hiên ngang dẫu tàn tạ ngọc ngà
Khẽ nhắm mắt để nghe đời rất lạ
Xô đẩy nhau nghiêng ngả đến mệt nhoài
Bàn tay nào bao lần giang chới với
Rồi buông lơi gục ngã trước cuộc đời
Mưa vẫn rơi rơi đều trên mỗi lối
Đã một thời ta vội vã băng qua
Rơi rớt lại cánh hoa nào tơi tả
Vương hoài hương trong đêm ẩm nôn nao
HQ(25/8/2007)
Đánh dấu