MS đang nghĩ về cái QUÁN THƠ của chúng mình nếu tất cả không làm thơ nữa mà :clown: cái này để riêng có thể lại là 1 gợi ý mới
HN kết = đoạn sau của MS cơ mà
Printable View
@ BT:
Đã sửa theo ý bạn.
@ MS:
Cảm ơn MS vì mọi người. Nhưng bài kia vẫn để thành một bài riêng nhé, rất hay đấy!
Có 1 chàng trai và 1 cô gái , 2 người họ rất yêu nhau . Chàng trai rất thích cảm giác mạnh nên đã chọn môn thể thao Đua Xe . Còn cô gái thì ngược lại , rất sợ tốc độ cao . Chính vì điều đó mà đã có 1 lần chàng trai đèo cô gái trên 1 chiêc Moto phân khối lớn , đi với tốc độ cao với hi vọng rằng cô gái sẽ bớt sợ tốc độ hơn . Hai người cũng đã vui vẻ cùng nhau boon boon trên đường quốc lộ mặc dù cô gái cũng cảm thấy hơi sợ .
Chàng trai đang chạy với vận tốc 150km/1h thì cô gái cảm thấy không an toàn liền nói :
_ Anh ơi ! anh chạy chậm lại thôi em thấy hợi sợ
Chàng trai liền đáp :
_ Không ! anh thích thế này hơn
Cô gái vội đáp :
_ Như này không an toàn đâu .... anh chạy chậm lại được không ?
Chàng trai nói tiếp :
_ Anh sẽ đi chậm lại ... nhưng em phải ôm anh thật chặt .....
Cô gái liền làm theo lời chàng trai , ôm anh thật chặt và nói :
_ Được rồi ! giờ anh đi chậm lại được chưa
Chàng Trai nói :
_ Nhưng cái mũ bảo hiểm anh đang đội nó vướng quá vì thế anh thấy em chưa ôm anh chặt . Em tháo giúp anh cái mũ ra và đội vào rồi ôm anh chặt vào nha.
Cô làm theo và nói :
_ Được rồi giờ anh đi chậm lại đi nguy hiểm lắm
Chàng trai nói tiếp :
_ Em này ! giờ em có thể nói to lên tiếng rằng " Em Yêu Anh " không ??
Cô gái vội vàng hét lên " Em Yêu Anh , Em Yêu Anh Nhiều Lắm Vì Thế Anh Đi Chậm Lại Đi Để An Toàn Cho Cả Hai "
Chàng trai cảm thấy như ấm thêm trong cái rét của mùa đông , và trong khi cái chết đang kề sát bên mình .
Các bạn biết không , sáng ngày hôm sau , trang nhất của một tờ báo có viết rằng : có 1 vụ tai nạn ở đường quốc lộ gồm 1 người con trai và 1 người con gái , và trong đó có 1 người sống là cô gái và 1 người chết là chàng trai.Như thế mới biết rằng không phải là chàng trai không muốn đi chậm lại , mà khi bóp phanh thì chàng đã phát hiện ra là phanh bị hỏng vì thế đã nhường chiếc mũ bảo hiểm cho cô gái và chấp nhận hi sinh vì người mình yêu .
Bạn Nam thiên vào nhầm chỗ rồi . Đây là quán thơ , người ta đang ngâm thơ thì bạn lại vào đọc truyện . Kì quá . Đã được nhắc khéo rồi mà bạn ko để ý sao .
Tình yêu là gì?, mà thế giới phải khóc,
khi mộng mơ... vỡ tan tành
Tình yêu là gì? mà tôi cố níu với,
giấu niềm đau, nhói tim tôi
Thế giới ấy, ôm đầy những hy vộng,
rồi một ngày, trắng đôi tay
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây...
Ngọt ngào bờ môi, tôi đã thắm tiếng nói,
giấu lời kia... nghe để cười
Nụ hôn nồng nàn, còn đắm mê choáng vang,
sao giờ đây, xa...ngút ngàn ?
Thế giới ấy, tan thành đám mây vàng,
gieo trong tôi, nỗi hoang mang
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây
Một ngày nào đó, trong cuộc đời,
Không còn ai, khóc cho một người
Làm sao em với, nỗi cô đơn, khi mùa đông,
đã ngủ quên, bên dòng sông... xưa vắng lạnh
Một ngày nào đó, trong cuộc đời
Khi tình yêu, chết không một lời
Ðời tôi như, chiếc lá chới với, em nằm yên,
bên dòng sông, không còn ai...
Nhớ thương người.
@ MS:
Cảm ơn MS vì mọi người. Nhưng bài kia vẫn để thành một bài riêng nhé, rất hay đấy![/QUOTE]
Ôi! không ngờ .Vậy là đã có một NẾU NGÀY MAI EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA rồi!
RV thấy thật là cảm động .Tận những 4 đồng tác giả mà vẫn thành 1 tư duy , 1 hồn thơ thống nhất .Thế mới biết khi người ta đồng cảm thì việc gì cũng thành công các bạn nhỉ.Mình thấy chủ đề kia chị MMS đã nói hết rồi còn gì . Thôi mình dừng đi cho BT còn được làm chủ quán nữa chứ :)
Mình ủng hộ ý kiến của REDRIVER=D>=D>=D>.
@ MS:
Cảm ơn MS vì mọi người. Nhưng bài kia vẫn để thành một bài riêng nhé, rất hay đấy![/QUOTE]
Tuy nhiên mình vẫn tếu 1 tí nhé
Nếu ngày mai chúng mình không làm thơ nữa nhỉ
Những tài năng này mà bỏ đi thật phí
Sẽ chẳng còn ai nhớ đến Red xa xôi
Sẽ chẳng còn ai nhắc đến Hà nội ơi
Sẽ chẳng còn ai gọi dịu dàng Đặng Tuấn
Sẽ chẳng còn ai khen ngợi Béo tròn
Sẽ chẳng còn ai chờ đợi Nhóc héo hon
Và sẽ chẳng còn ai nhớ Mimosa mỗi sáng
Vậy thì mình cứ làm thơ đi các bạn
Thơ là tim là óc của chúng mình
Và chỉ khi nào mấy đứa ''hy sinh''
Chắc lúc ấy muốn làm thơ cũng khó .......N...H...Ỉ ...!!!!!!!!!!!!