Chục cái cơ ah,tham thế;)) nhưng vẫn ko chất lượng bằng 1 cái:happy69:
Printable View
Đồng cảm quá bạn ạ! Đêm qua một mình ngồi trên sân thượng ngắm trăng, có ngắm được trăng đâu, vì nước mắt đã làm mờ mọi thứ xung quanh, kể cả quả ánh trăng vằng vặc sáng... Ở BH không giống như Hà Nội, nhưng sáng nay ngủ dậy vừa đẩy cánh cửa sổ ra đã có một luồng gió lạ lùa vào mặt, lạnh, mát, rõ ràng như như Gió vừa cố tình chạm vào mình! tỉnh ngay!
....Chợt sợ hãi vầng thơ trong nhật ký như một định mệnh của cuộc đời....
"Anh đi qua đời em
Để lại sa mạc buồn..
Ngựa chạy...
...muốn tàn hơi! " !
Mình muốn khóc thì cứ khóc BL ạ , cớ gì mà lại đổ cho trời lạnh làm chi. Nước mắt nhiều khi cũng trở thành người bạn thân thiết để chia sẻ đó mà
KHI EM KHÓC
Khi em khóc mây cũng buồn muốn khóc
Gío mơn man lau nước mắt giùm em
Và sương kia cũng rớt nhẹ bên thềm
Để nước mắt ai kia trong đêm không lạnh lẽo
Khi em khóc hình như hoa cũng héo
Cây cũng khô cằn như thiếu người chăm
Trăng cũng quên chẳng sáng hôm rằm
Giữa đêm khuya núi cũng nằm than thở
Vậy em ơi xin em đừng khóc nữa
Để đất trời thêm rộn rã đi em
Anh nguyện đến bên em làm chỗ dựa
Cho mắt bồ câu buồn thôi ứa lệ mỗi đêm
[QUOTE=Hanoian;13322]Hic! Thật ra Sontung mún khuyên người ta gì đây nhỉ?! Khóc hay không khóc? =))
Ờ ha , mải viết , và cũng muốn làm chỗ dựa nên quên khuấy lời khuyên lúc đầu, vậy có lẽ không khóc thì hay hơn HN nhỉ:D
Có 1 bài thơ mà em học thuộc của một anh bạn em, bài thơ mang hình hài và âm hưởng của những câu truyện truyền thuyết:
Bên Biển xanh trở mình thao thức,
Sóng kể anh nghe - cổ tích một chuyện tình...
Xưa lắm rồi... Mãi tự thuở hồng hoang
Trên Trái đất loài người chưa xuất hiện
Chỉ có Đất liền - Bầu Trời – và Biển
Qua mỗi ngày thêm gắn bó cùng nhau!
Biển đa tình đắm đuối với lời yêu...
Trước hai người đàn ông tuyệt vời ấy
Một Đất liền hiền từ, nhẫn nại
Một Bầu Trời phóng khoáng – dáng bảnh bao!
Rồi đêm ngày sống với những khát khao...
Yêu hết mình cho Bầu Trời buổi sáng
Khi đêm đến - Trời nồng nàn say giấc,
Bước nhẹ nhàng về bên Đất ái ân!
Thời gian vô tình rút ngắn đêm tháng Năm
Để Bầu Trời ngập tràn trong ân ái
Cuống cuồng rút ngày tháng Mười ngắn lại,
Cho mạch tình trong lòng Đất đê mê..
Rồi sau mỗi giây phút huyền diệu kia,
Trời không muốn xa rời nàng Biển
Muốn giữ Biển gần bên mình vĩnh viễn
Nên xuất hiện ghen ghét giữa lòng tham
Và thức dậy trong lòng những tính toan..
Trời đổ nắng cho khô cằn đời Đất
Rồi gọi sấm, gọi mưa về uy hiếp
Đất vẫn hiền từ nhẫn nại bao dung!
Biển bồn chồn khi Đất cứ lặng thinh...
Chợt nàng thấy một trái tim ấm áp
Đập từng nhịp rộn ràng trong lòng Đất,
Vút bay lên... cất tiếng hát thanh bình!
Đất hiền từ không thích chiến tranh,
Biển hiểu ra – và nàng bật khóc...
Xé vòng tay Bầu Trời, lao mình về với Đất
Trời ngỡ ngàng - gào thét: Biển!...Vì sao?
Biển ngoái nhìn: Chàng không hiểu được đâu!
Và nàng nguyện gắn đời mình cùng Đất
Trả cho Trời những đứa con lấp lánh...
Một Trăng tròn – và triệu triệu Vì sao
Trời bẽ bàng, ngậm ngùi với niềm đau...
Giấu những đứa con vào mênh mông lồng ngực
Mắt thù hận nhìn đám con của Đất:
Trong mỗi dáng hình đều đập một trái tim!
Trời lén mang những ích kỷ nhỏ nhen
Những tính toan, hận thù, yêu – ghét...
Rót nhẹ nhàng vào tim con của Đất,
Rồi đẩy mình lên cao mãi, vời cao...
Biển ngỡ mình bị lừa dối từ lâu
Khi trái tim những đứa con không như nàng nghĩ,
Rời xa Đất âm thầm lặng lẽ...
Sóng tạ từ hát khúc hát biệt ly!
Mãi từ đó cho đến tận bây giờ,
Trời - Biển - Đất – ba miền cách biệt
Biển muôn đời trở mình tình thao thức...
Sâu trong lòng khắc khoải những yêu thương!
Có những đứa con của Đất liền - Biển xanh
Mãi lênh đênh trên tàu thuyền hôm sớm...
Chẳng quản ngày đêm nhọc nhằn mưa nắng,
Kéo Biển gần về với Đất thương yêu!
Sóng ngọt ngào ru giấc ngủ Trăng – Sao
Hát bài tình cho Bầu Trời xưa cũ...
Rồi những khi đầm đìa thương nhớ,
Thuỷ triều dâng hôn lặng lẽ Đất liền...
Và đêm nay...
Bên Biển xanh thao thức trở mình,
Anh kể em nghe một chuyện tình cổ tích!
Tự dưng thèm đi biển :"> nên nhớ tới bài này.
Không biết BL làm thế nào để trình bày được bài thơ với các dòng nhô ra thụt vào thế kia? Sao HN mất công trình bày rất lâu, đến lúc post thì tất cả lại tụt vào hết nhỉ?! :drag:
Mà thèm đi biển giữa mùa đông sao? Cũng có người điên giống mình nhỉ! đợi tôi đi với! :blush:
TÌNH RU
Phiêu diêu suốt đời ta là nỗi nhớ
Lênh đênh mãi lòng ta là ước muốn
Liêu xiêu bóng tàn canh đêm muộn
Ngủ đi thôi mi ngoan khép lại rồi.
Ngủ đi gió ơi mải ru khắp nơi
Bồng bềnh quá bồng bềnh hơn sao được
Lỡ mắc phải tơ mành giăng trong suốt
Khép cánh mềm ngoan vời vợi đêm xanh
Ngủ đi mơ, một mai quá mong manh
Bao năm rồi trốn vào trong hư ảo
Lộng lẫy vụt hiện về sau cơn bão
Chợt hiểu mình đã thức suốt cơn mơ.
Ngủ đi ngoan đi một Mối tìnhThơ
Cho phiêu diêu dừng chân nghỉ lại
Cho lênh đênh neo bến này êm ái
Cho bóng tàn canh phiêu dạt chân trời.
Tối nay Noen, chúc mọi người vui vẻ hạnh phúc!
Em viết ra Word trước chị ạ, xong rồi em copy ra đây, đơn giản ! eheh
Thơ tình mùa đông
Người đã đi rồi, đi trong cơn mê
Trong gió lạnh của mùa đông cũ
Trong kỷ niệm tim em ấp ủ
Chút thơ tình gửi lại nơi đây.
Người đã đi rồi, đi qua chân mây
Chỉ còn cơn gió thổi dài dọc phố
Chỉ còn hàng cây ướt cơn mưa đổ
Chỉ còn em lặng lẽ những ngày đông.
Người đã đi rồi, em vẫn chờ trông
Vẫn lặng lẽ một mình trên phố vắng
Vẫn cô đơn bên ly cafe đắng
Vẫn bồn chồn… mỗi độ gió đông !
TÌNH BÓNG
Anh đã đi rồi nhưng bóng anh còn đó
Em vẫn ngày ngày dõi theo bóng của anh
Khi Xuân sang nhựa sống đầy cành
Em chẳng dám vui vì bóng anh hờn giận
Khi hạ về kéo theo bao nhiêu bạn
Tiếng cười vui vang vọng suốt đêm hè
Em thèm nghe một tiếng gọi say mê
Nhưng chợt tỉnh vì bóng anh vẫn ngủ
Khi thu vàng mang nỗi buồn ủ rũ
Kéo cả rừng lá rủ lẫn heo may
Em nghe tiếng anh gọi thoảng đâu đây
Nhưng chợt bàng hoàng vì bóng anh không nói
Khi đông đến đem lạnh lùng đến vội
Bóng anh cũng lạnh lùng theo tiếng gọi của đông
Em ngồi một mình co ro trong bóng tối
Chẳng biết mình còn tồn tai nữa không
Anh có đi nhớ mang bóng theo cùng
Đừng để bóng cứ vòng quanh em nhé
Em mê muội rồi , em đã quên tuổi trẻ
Và càng không nhớ nổi mình đã yêu cả bóng anh
Tình yêu nồng nàn với một bóng... mong manh
Cho em nắng mùa Đông
Cho em ngày nắng mùa đông
Để sưởi ấm chiếc bình pha lê giá lạnh
Chiếc bình thương yêu, lâu rồi không có những bông hoa của anh đến cắm
Mùa thở dài... Hun hút lối mưa xưa...
Sẽ uống nắng no nê
Cho đã đầy những ngày khát thèm hơi ấm
Làm khô đi dòng lệ ướt đẫm
Của một tình yêu chung hướng chẳng chung đường.
Ngày chiếc bình pha lê tự đập vỡ mình
bằng những mảnh cô đơn
Em không khóc. Gom từng vùng kỷ niệm
Những mảnh vỡ cứa vào tay em câm nín
Hỏi mùa đông – anh có quay về?
Em không trả lời được chiếc bình pha lê
Chạy chân trần trên những bờ mùa đông giá buốt
Nương con thuyền độc mộc ký ức
Tìm hơi xuân trong tê tái bẽ bàng...
Khi trót yêu anh – yêu đến nồng nàn!
Cho em ngày nắng mùa đông
Để linh hồn chiếc bình pha lê không giá lạnh!
Cũng chưa phải là bóng ma đâu MS ạ , vì anh ta chưa biến mất trên cõi đời mà :((Anh ta chỉ theo một trái tim khác mà quên mất cô gái nhỏ kia , chỉ có cô ta dại khờ quá mà cứ vương vấn mãi bởi cái bóng của anh ta trong tim mà, X-( Hóa ra MS cũng có lúc dại khờ sao :))
Híc! Thực ra đây là bài thơ em được tặng nên em up lên thui. Em không đủ cô đơn để viết những câu thơ ntn. Hehe!
TÌNH LẠNH …
Rũ tuyết bám trên mũ áo
Trả giá băng về dông bão
Thu mình bên bếp lửa hồng
Bạn với chú mèo lười biếng mùa đông.
Rũ tuyết rơi trong mắt âm thầm
Quết ướt đẫm vào khuya khoắt
Ngấm nỗi cô liêu
Chiếc bóng bên ta có bớt quạnh hiu.
Rũ tuyết găm vào một tình yêu
Thêu vào ngày buồn tênh ngơ ngác
Gió thôi tan tác
Tình đùa với bóng hay ta ?
Thôn nữ
Em đứng bên đường hát à ơi
Cớ sao nín lặng chẳng nối lời ?
Trăng nghiêng trên miệng cười e ấp
Thôn nữ cười chi thôn nữ ơi ?!...
Nhịp đêm
Em có mơ không tiếng gõ đêm
Rớt xuống bên anh những nhịp êm
Mênh mang nỗi nhớ đêm xưa ấy
Khoan nhặt đêm vang tiếng thở mềm…
TÂM TRẠNG
Em !
Mùa Xuân phơi phới
Em!
Mùa Hạ nồng nàn
Em!
Mùa thu dịu ngọt
Em!
Mùa đông xốn xang
Em !
Hồn thơ mênh mang
Hương hoa
Không thấy hoa nhưng tôi thấy hương
Hương thơm ngát và ngọt ngào kỳ lạ
Thoảng một lần hồn để mãi vẫn vương
Và mùi hương giục giã tìm hoa !...
TÌNH XA
Có nhiều khi tình xa vời vợi
Xa tận cuối địa cầu
Những cơn mưa tưới nỗi nhớ đi thật lâu
Cũng có thể bên này bên kia thành khô héo.
Có nhiều khi tình xa muôn nẻo
Khi tay vẫn trong tay
Lòng gợn chút heo may
Gọi ánh nhìn xa vắng.
Có nhiều khi tình xa thăm thẳm
Mênh mang không bến bờ
Để lênh đênh những ý thơ
Dập dềnh mười hai bến nước.