Báo cáo Bác Hanoian là em này tập ở sàn QK7 Đấy ạ . Kinh chưa=))
Printable View
Khơ khơ... Mình chưa gặp bạn bao giờ nhưng quả thật bài thơ "tản mạn mùa thi đấu" của bạn làm mình nhớ tới thời gian mình tập ở sàn quân khu 7 mà bây giờ mỗi lần nghĩ tới là partner và mình không hiểu tại sao mà có thể chịu đựng nổi. Tụi mình tập riêng thì chỉ có sau 9h sáng và trước 5h30 chiều thì sân mơi không có người. Phía trên đầu chỉ có 1 tấm bạt lớn che cả nắng và mưa, xung quanh thì chẳng che gì, trống huếch. Sàn thì rít, đau chân, mà trời thì nóng đến mức partner mình lúc nào cũng như lò thuốc nổ, cãi nhau. Khi nào trời mưa nước chảy vào sàn tập quickstep phải tránh vũng nước mưa, chưa kể ngoài cổng đi vào bị ngập nữa. Mình hay quên mà quickstep tốc độ nhanh, chưa nhuần nhuyễn còn phải nhớ bài thì không yên tâm nên cứ đòi tập giữa các "làn nước".
Mình là robot nên đã lên lịch tập, đã xếp công việc lại ra sân thì cứ theo kế hoạch mà làm, bất kể môi trường xung quanh thế nào. Nhưng partner mình là 1 nghệ sĩ thực sự nên những buổi tập như vậy anh ấy nghĩ mình bị điên và chắc anh ấy cũng điên nên mới tập theo mình bỏ cả công việc làm ăn. Năm 2008, trước khi thi 3 tuần, vì mình anh ấy bị rớt thang máy 2 tầng, chấn thương đầu gối, bác sĩ cấm không cho vận động 2 tháng. Thế mà còn 1 ngày nữa thi, bỏ thì tiếc nên chạy sàn, chân đau mà mình không thông cảm còn nhăn nhó, anh ấy giận bỏ không thèm tập. Thi xong anh ấy bị sốt nằm thẳng cẳng 2 tuần. 2010 tập ở quân khu 7 tháng 3,4,5 SG nóng quá, mồ hôi chảy thấm vào quần áo nên nổi nhọt đầy người phải vào bệnh viện để mổ... thơ của bạn làm mình nhớ những ngày tập luyện thi đấu và tự thấy mình quá đáng với partner. Bây giờ tụi mình không thi nữa, anh ấy tập trung đi làm, mình cũng vậy. Cả 2 trở lại sống bình thường không điên nữa. Partner mình không muốn quay lại sân quân khu 7 nữa, nhưng mình thì vẫn thèm cảm giác điên điên của những ngày đó.
He he thế mới biết bộ môn nào cũng có cái hay của nó . Nhân bác HNA nhắc đến chuyện tập ở công viên Red xin tặng các bạn một bài thơ vui , ai đọc cũng đừng tự ái nha :
Tản mạn ..Sàn tập ngoài công viên
Công viên xanh mà má ai ửng đỏ
Từng giọt mồ hôi rơi trên trán dịu dàng
Sàn gạch hàng ngày vẫn rộng thênh thang
Bỗng chật chội bởi dập dìu từng đôi mỗi sáng
Ông bảo bà tập ngoài này cho thoáng
Nhảy có sai, có ai biết đâu mà
Nếu vào nhạc rồi không phải ..Rumba
Thì chắc chắn là… cha cha rồi đấy
Bà ngượng ngùng : lần nào cũng vậy
Cứ nhạc lên là nhầm lẫn hết ông à
Đành rằng cứ theo ông là nhất định sẽ ra
Nhưng vẫn ngại , sợ người ta chê dốt
Bà nhìn xem tưởng đôi kia nhảy tốt
Chứ ngoáy bừa mà có chốt điệu nào đâu
Trẻ trung thế kia còn chẳng ngại thì sao
Thể thao đã…. cho người nó khoẻ
Ờ mà đúng có nhiều đôi rất trẻ
Nhảy rất hăng say tay vung vít tít mù
Chân cũng loằng ngoằng khua khoắng ghê cơ
Cứ có nhạc là rộn ràng, chẳng cần sai hay đúng
Khiêu vũ thể thao thành món ăn rất chuộng
Của biết bao con người đang tâm huyết ngày đêm
Chẳng cần chi cuộc sống sang hèn
Cứ sáng sáng mặt trời lên…là tập=))
Tập đến khi nào hở bác RED ơi?
Bài thơ này của Red làm H nhớ đến hồi trước mình cũng tập ngoài công viên roài.Nhưng công viên của mình thế này nè:
Cứ mỗi sáng mặt trời lên... là thức.
Vơ đôi giầy cùng váy tập phi nhanh
Giầy tập đâu phải giầy dancesport
Mà là đôi giầy vải bata xanh.
Sàn tập cũng đâu là sàn dancesport
Sàn í là sàn gạch cập kênh
Đang đi walk đến ‘’3” bỗng vấp
Các cụ nhìn tưởng nhảy Van nhanh
Cứ thế mình rèn Rumba walk
Đã vậy thêm váy tập vướng mắc
Làm mấy người tập gần nghẹo luôn.
Đi tập đâu có nhạc dance để lắc
Vì bên cạnh toàn là nhạc dưỡng sinh
Đội bạn nhảy bảo nhau cứ tập
Kệ nhạc gì ta cũng nhảy thật hăng
Dancespost của ta, ta tập
Tập cho tiến bộ, tập cho khỏe người.
Ngẫu hứng nhớ lại hồi trước mình tập ngoài sân í a :D
Cho 1 ngày Hà Nội cô đơn...
Hà Nội mùa này chẳng vắng những cơn mưa
Những con phố dài gió mùa xao xác lá
Những chiếc xe chợt trốn mưa vội vã
Bước em về, thấp thoáng mắt long lanh
Hà Nội mùa này trống trải vì thiếu anh
Cơn mưa vội đem yêu thương gửi vào nỗi nhớ
Để con tim tập làm người lớn, trăn trở
Biết bâng khuâng gợi nhớ một bóng hình
Hà Nội mùa này bỗng chốc vô tình
Bốc chốc mưa, rồi lại ngập tràn nắng
Bỗng chốc buồn, rồi mỉm cười sâu lắng
Hà Nội đã biết buồn, biết nhớ đúng không anh?
Hà Nội mùa này hình như chẳng còn xanh
Chiếc lá vàng rơi thổi bừng khu phố nhỏ
Vạt nắng hong khô, hiền hòa con ngõ
Đón thu về, tiễn bước mùa hè qua...
Hà Nội xưa, Hà Nội nay, hiền hòa...
Cây hoa sữa nồng nàn đã bắt đầu tập nhớ...
Và trái tim em tập quen với chuyện tình dang dở...
Hà Nội buồn, vì em tập cô đơn...
Viết tặng 1 người đã hứa làm partner của em nhưng rốt cuộc vì nhiều lý do lời hứa đó đã không thực hiện được. Chúc anh sớm tìm được 1 partner ưng ý cả trong cuộc đời lẫn trên sàn nhảy và ngọn lửa đam mê đối với DS sẽ luôn cháy mãi trong anh ^_^.
Sao chẳng thể sánh bước bên nhau
Anh standard, em latin, chẳng lẽ?
Hai con đường bỗng hoá thành ngã rẽ
Dẫu đã từng ước hẹn dài lâu
Anh thấy không, nắng vừa kịp thay mầu
Lá đã rụng khắp con đường em bước
Chợt thấy mình bỏ quên một điều ước
Điệu valse buồn mình đã hẹn cùng nhau
Dẫu lòng người chẳng thể biết nông sâu
Có những điều em chẳng thể nào hiểu nổi
Khi hai nửa giờ không còn chung lối
Em vẫn mong giá như có một phép mầu...
Mình anh đi lang thang...
Chìm trong mênh mang nhé!
Hà Nội không có em..
Con đường nào cũng vắng!...
1 cặp được cho là "trời định", bỗng người con gái ra nước ngoài lấy chồng, tạm biệt P của mình...
@! Gửi em- Người truyền anh cảm hứng partner!
Biết em từ thủa dancing,
Từ khi em đến anh vui trong lòng
Tưởng rằng sẽ có cơ duyên
Partner ưng ý, darlling trong lòng
Sẽ là hạnh phúc lắm thay!
Nào ngờ em đến em đi
Như cơn gió thoảng, lướt qua anh mỗi lần
Thoáng đưa anh:
Những cái nắm tay,
Những bước đi du dương,
Những ánh mắt nhìn nhau triều mến, ...
Thoáng để lại:
Những nỗi cô đơn,
Những tiếc nuối vẫn vương,
Những nỗi buồn vu vơ cuối ngày, ...
Xa em từ thủa dancing ấy.
Nỗi buồn xa vắng ăn sâu trong lòng,
Tìm em những buổi dancing
Dancing anh thấy vui vui,
Dancing anh thấy buồn buồn nhớ em.!:):(
Cám ơn các bạn Babylips,Koolkat nhé , thơ của các bạn thật là hay , thật là có hồn , nếu có thể các bạn hãy ghé quán thơ thường xuyên nhé , để mọi người được đọc thơ của các bạn:)
Em gửi nỗi nhớ vào chiếc lá
Thả trôi theo dòng
Anh có nhận được không?
Hà Nội ơi, những ngày sắp vào đông
Bóng ai bước trên con đường ngập lá
Con phố quen bỗng hoá thành xa lạ
Lối nhỏ em về có ai đó ngóng trông?
Hãy khóc đi em đừng tự dối lòng
Đau đớn lắm phải không?
Khi yêu thương mà không dám bày tỏ
Khi nhớ mong mà chỉ dám lặng nhìn
Em đi tìm gì giữa những lặng im
Đi tìm mộng mơ, hay tìm kỷ niệm
Tự nhủ trên đời có điều gì là vĩnh viễn
Nỗi nhớ sẽ nhạt nhoà theo năm tháng dần xa
Em sẽ yêu lại từ đầu hay chỉ là tiếp nối của lần đã qua
Hạnh phúc nơi nao sau bao lần tiếc nuối
Yêu lại nhé thêm một lần sau cuối
Biết có giấc mộng nào đến được bến bờ xa?
(Just for me and myself in a sleepless night).