Đúng là MS , buồn cũng nhẹ nhàng như hơi thở vậy , nhiều lúc ST cảm thấy hình như con người của MS không biết đến cáu giận bao giờ .Hãy ''gào lên như lũ mèo hoang trong hẻm vắng đi MS :D
Printable View
MS cũng luôn quẫy đạp thế, và chỉ là quẫy thôi, người ta luôn trở về với chính mình đúng không BL? Giống như tìm về nơi có thế năng nhỏ nhất, giống như không thể kiễng chân đi mãi trong cuộc đời được và cũng như không thể tự làm tổn thương mình
Hãy đọc lại bài này 1 chút, có cái gì đó đối nghịch nhau, và MS hiểu vì sao khi đọc nó, MS cảm thấy lo sợ
Cổ tích điều vĩnh hằng
Em tin vào những điều vĩnh hằng
Khi chưa chắc vĩnh hằng là có thật?
Anh tin vào trò đời nghiệt ngã
Như một tín điều.
Một ngày
Hai ngày
Một năm
...Nhiều năm
Điều vĩnh hằng trở nên lung lay xiêu vẹo bởi trò đời nghiệt ngã
Em giữ chặt
Một tay
Hai tay
Quyết buộc chặt cả cuộc đời..
Anh bình thản mỉm cười
Bởi tin vào những trò đời nghiệt ngã
Như một tín điều.
Em dùng cuộc đời không buộc chặt được điều vĩnh hằng em-tự-đặt-tên
Bởi nó chẳng thể vĩnh hằng
Khi buộc chặt bởi cuộc đời đang ngụp lặn trong hoài nghi mà nhầm tưởng là oxy nuôi cơ thể!
Em muốn gào lên
Mong tiếng thét chứa nội lực của tình yêu sẽ đập tan mọi vật
Không có hiệu ứng gì
Vì nội lực trong tiếng thét chỉ là lòng ghen!
Em im lặng
Ngẩng-cao-đầu-nuốt-mật như em vẫn được khen.
Tự hỏi đến bao giờ cái đầu ngẩng cao kia thấy mỏi?
Anh bình thản mỉm cười
Tín-điều-những-trò-đời-nghiệt-ngã vẫn rong chơi.
Một ngày
Anh dạy em làm quen với những trò đời
Nhìn nghiệt ngã như một thứ đồ chơi mang trong mình cái tên quy luật
Chấp nhận quy luật
Chấp nhận trò chơi.
Lần bước chân trần qua một rừng gai không hình ảnh
Em nhìn thấy
Anh không
Gai đâm vào chân em, máu chảy đông thành đôi hài bảo vệ
Gai đâm vào tim em, máu thấm đỏ lớp áo mặc bên ngoài
Em khóc
Anh hét
Anh hét
Em khóc
Hét và khóc
Khóc và đi
Cho đến khi đôi hài máu dưới chân em trở thành một phần cơ thể
Chiếc áo mặc bên ngoài đã hóa một làn da
Em đi theo với lòng tin anh dẫn đường phía trước
những ngọn gai không hình ảnh mờ dần
Em nhìn về phía đã qua
Thấy vệt máu nở thành hoa
Em nhìn lên phía chưa tới
Thấy dịu kì một nguồn sáng không rõ tên
Anh bình thản mỉm cười
Đến khi nào mắt em không còn nhìn thấy những ngọn gai
Em sẽ bước qua chúng như một điều tất yếu
Đến khi nào máu em không còn chảy
Khi đó những điều tất yếu đã chẳng thể làm em đau
Em bắt đầu tin vào những-điều-nghiệt-ngã
Và nguồn sáng phía trước
Em nhận ra trong đó một hình tượng em-tự-đặt-tên, trở về như xa lắm từ muôn ngàn thế kỉ trước
Nguồn sáng của em
Tình yêu của em
Có tên gọi Vĩnh Hằng!
Hoa Hạ
Đồng ý với ST, Nói với anh là một bài thơ hay nữa của MS, lâu lâu rồi mới lại được đọc thơ hay trong Quán! =D>
Chỉ có chuyện "gào lên đi MS" là HN không đồng ý với ST cho lắm! đã có khá nhiều người vẫn "gào lên" trong thi ca rồi, thêm một người nữa ích chi?!
Cái buồn mong manh, thủ thỉ "nhẹ nhàng như hơi thở" của MS làm HN nhận diện và yêu mến giọng thơ MS biết bao! Đừng có nghe lời ST xui dại nghe chưa! :no:
Ôi chao mấy bác thật là
Sao mà tình tứ sao mà lẳng lơ ! :)
Biết đâu thật biết đâu mơ
Cõi đời lẫn với cõi thơ tài tình... :)