Originally Posted by
Hanoian
Cổ tích
Em vẫn bảo là anh khô khốc
Mảnh đất cằn chẳng thể nảy chồi thơ
Thôi đành vậy, anh biết đừng khổ nhọc
Đẽo mảnh lòng khô khỏng củi que!
Em còn bảo anh nhất định sẽ khoe
Dù chỉ điều nhỏ nhoi anh biết!...
Nhưng lần này… anh quyết tâm dấu biệt
Chuyện thần kỳ xảy đến… cho xem!
Có một nàng tiên – đôi mắt giống em
Chợt đến bên anh từ đâu chả biết,
Từ ở trần gian, hay vừa từ ở trong cổ tích?
Rất dịu dàng, chạm khẽ vào anh.
Bao nhiêu củi khô bỗng nảy lộc đâm nhành
Nhạc trong sổ cũng cất lời ca hát
Con tim khô bỗng ngập tràn khao khát
Bước chân nào gõ nhịp thật riêng!
Và điều này em nhất định ngạc nhiên
Từ cây bút anh lời thơ bắt đầu tuôn chảy
Từ trang giấy anh có một nàng thơ bay nhảy
Thì thầm dặn anh những lời viết tặng em!...