Gửi một member tôi yêu trong forum
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng: “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau ?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời: “Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo: “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
Sau cùng ông bảo: “Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
Rồi ngài lại tiếp tục: “Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
Ngài kết luân:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”
Gửi tình theo gió,mong anh quay về
Quote:
Originally Posted by
Salsa86
Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng: “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau ?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời: “Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo: “Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
Sau cùng ông bảo: “Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
Rồi ngài lại tiếp tục: “Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
Ngài kết luân:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”
Một số điện thoại trên forum, một tin nhắn làm nhận làm PN lúc nửa đêm, một chuỗi những câu chuyện không đầu không cuối. Có buồn,có vui,có giận hờn và xin lỗi để rồi mình hiểu nhau-->em quen anh từ đó
Một vòng dạo hồ gươm,một cốc trà đá bên vườn hoa Lý Thái Tổ,một bàn tay dắt em qua đường, một bờ vai để cho em khóc trên cầu Long Biên,một chai bia để cho em say vì say giúp em quên hết chuyện buồn, một nụ hôn để em không còn nhớ tới người không nên nhớ, và còn rất nhiêu cái một ngọt ngào như vậy nữa anh đã dành cho em mà em không thể nói hết ra được
Nhưng có cái Một để em nhận ra rằng em đã yêu anh. Đó là một sự ấm ức phát khóc khi nhìn thấy anh dance cùng người con gái khác-->em biết em đã yêu anh từ hôm đó
Và còn cái một nữa mà không bao giờ em nghĩ tới. Đó là một câu nói ngọt ngào rằng anh có tình cảm với em
Mình yêu nhau từ khi đó phải không anh?
Nhưng bây giờ anh quay bước đi với một câu nói "mình quay về làm bạn"
Làm bạn? hai từ đó với em thật khó khăn, và em cũng cảm nhận được anh cũng thấy không thoải mái với hai từ đó
Vì sự đa nghi của em, vì những quá khứ mà em đã phải trải qua, vì em đã nói những lời cay đắng nên đã mang anh rời xa,đã giết chết tình cảm của anh dành cho em
Gửi tình theo gió mong anh quay về (gửi tình theo forum mong anh quay về)
Mong một ngày gió(forum) mang tình cảm của anh quay trở lại giống như trước đây gió đã mang anh đến với em thật dịu dàng và ấm áp
Em góp nhặt những cái Một anh đã dành cho em để làm niềm tin chờ đợi, chờ đợi tình cảm của anh sống lại một lần nữa, quay trở về và sẽ tha thứ cho em. Sẽ không còn sự đa nghi, không còn những lời nói cay đắng và quá khứ đau buồn của em đã hoàn toàn biến mất khi có anh bên cạnh.
Em vẫn chờ và vẫn yêu anh !!!